Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 65 : Nỗi băn khoăn của cậu út

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Hách Nghĩa Thành nói mà không kịp nghĩ, rồi anh đột nhiên nhớ tới tình cảm

của Hạ Nhã Ngôn dành cho Tả Minh Hoàng, còn cả quan hệ giữa Hạ Hoằng

Huân và Mục Khả, Hách Nghĩa Thành do dự. Cơm tối rõ ràng anh ăn không

ngon miệng,khi đối mặt với Hạ Nhã Ngôn thậm chí có lúc còn im lặng. Thật ra thì anh không biết phải làm thế nào, cho nên nói người đàn ông này

lúc khó chịu thì còn khó hiểu hơn cả phụ nữ.



Hạ Nhã Ngôn không biết trong lòng Hách Nghĩa Thành đang vô cùng rồi rắm

nên cô ngồi trong phòng bệnh xem bệnh án như bình thường, chờ anh ăn

xong thì chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Còn chuyện lỡ miệng lúc chạng vạng

bị anh trai chị dâu bắt gặp, cô không hề để trong lòng. Dù sao cũng

không phải là lần đầu tiên họ cãi nhau, luyện mãi thành quen rồi.



Tả Minh Hoàng trực ban, lúc rảnh rỗi tự mình sang thăm người anh em. Thật

ra mục đích quan trọng là làm rõ chuyện gì đã xảy ra. Hạ Hoằng Huân

không có ý kiến gì với thái độ của anh ta, nhưng thái độ của Hách Nghĩa

Thành khiến anh khó hiểu.



Thấy Tả Minh Hoàng tới, Hạ Nhã Ngôn đứng dậy: “Mấy người nói chuyện đi, đợi

lát nữa tôi lại tới.” Liếc nhìn thức ăn gần như không được động đũa, cô

không để ý mấy chỉ hơi nhíu mày, đi thẳng.



Ngồi ở văn phòng thấy buồn ngủ, nhìn thời gian không còn sớm, Hạ Nhã Ngôn

tính về nhà trước, ngày mai đi lấy bình giữ nhiệt ở chỗ Hách Nghĩa Thành cũng được. Đến hành lang, đúng lúc Tả Minh Hoàng từ trong phòng bệnh đi ra.



Sắc mặt anh không tốt lắm, do dự một chút, anh nói: “Nghĩa Thành nói muốn

uống chút đồ uống nóng, tôi đi mua giúp anh ấy một cốc.”



Đây là bệnh nhân của cô, huống anh trai và chi chị dâu đã “phó thác” anh ta cho cô, Hạ Nhã Ngôn đã đem chuyện chăm sóc Hách Nghĩa Thành chuyện phải làm, cô rất bình tĩnh nói: “Để tôi đi cho.”



Tả Minh Hoàng nhìn bóng lưng của cô, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó hiểu. Chính anh cũng biết mình thua một người đàn ông thẳng thắn,

thậm chí ngay cả khi chưa lên chiến trường cũng đã thua Hạ Hoằng Huân

rồi. Mà trước mắt là cô gái đã từng thích anh, cuối cùng do anh bỏ lỡ.

Nghĩ đến quan hệ của Mục Khả, Hạ Nhã Ngôn Hách, Nghĩa Thành và Hạ Hoằng

Huân, anh không khỏi cười khổ. Giống như bọn họ gặp nhau, chỉ là vì

chứng minh “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng”( Trong đời, thiếu gì nơi có thể gặp nhau)



Lúc về phòng bệnh, Tả Minh Hoàng đã đi rồi. Hách Nghĩa Thành nằm yên tĩnh,

không tiếng động dường như đã ngủ thiếp đi. Hạ Nhã Ngôn rón rén để sữa

nóng xuống, theo thói quen giúp anh chỉnh góc chăn, lại phát hiện Hách

Nghĩa Thành tỉnh. Nhưng anh không mở mắt, cô cũng không lên tiếng.



Đứng bên giường khoảng một phút, Hạ Nhã Ngôn xoay người đi. Chắc chắn cô đi

rồi, Hách Nghĩa Thành ngồi dậy, ngó ra ngoài cửa sổ, cả đêm không ngủ.
Ngôn đi làm. Người này là ai? Phó Viện Trưởng trẻ tuổi nhảy dù đến bệnh

viện lục quân, có thể nói là người “Có thân phận có địa vị”, nghe nói là vừa gặp đã yêu, gặp lại say lòng* với bác sĩ Hạ.



* Câu gốc là: Nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm



Ngày hôm nay trước khi hết giờ làm, Hạ Nhã Ngôn như thường lệ tới phòng bệnh kiểm tra Hách Nghĩa Thành. Cô không nói gì nhiều, chỉ tóm tắt đơn giản

rõ ràng dặn dò y tá mấy câu rồi định đi cho xong việc.



Trước lúc cô xoay người đi Hách Nghĩa Thành nói: “Hai ngày nay chân hơi ngứa.”



Hạ Nhã Ngôn nhìn cái chân bị thương của anh, nhàn nhạt nói: “Hiện tượng bình thường, không nên lấy tay gãi.”



“Rất ngứa, không chịu nổi.”



“Chứng tỏ vết thương đang lành rất nhanh, cố gắng lên.”



“Còn hơi đau.”



“Đau? Đau chỗ nào?”



“Hình như là chỗ vết dao đó, lại giống như không phải, tôi không rõ lắm.”



Không rõ lắm? Ánh mắt cô nhìn Hách Nghĩa Thành rõ ràng có vẻ coi thường, cô hỏi: “Không phải chân của anh à?”



Hách Nghĩa Thành bị sặc, cứng đầu cãi cố: “Cả chân đều đau, tôi không phân biệt được là chỗ nào.”



Mặc dù nghi ngờ về độ tin cậy trong lời nói của anh, Hạ Nhã Ngôn vẫn cởi

băng vải trắng ra cẩn thận kiểm tra một lần. Mặt ngoài vết thương không

phát hiện có gì khác thường mà Hách Nghĩa Thành vẫn cứ kêu đau, dẫn anh

đi chụp X-quang. Dù sao, bác sĩ trình độ có cao tới đâu cũng không dám

dùng mắt và kinh nghiệm để chẩn đoán bệnh.



Kết quả kiểm tra khiến Hạ Nhã Ngôn giận tím mặt. Sau khi y tá đi, cô tức

giận mà ném cả phim chụp X-quang lên người anh, lạnh lùng nói: “Hách

Nghĩa Thành, đừng có dùng mấy trò trẻ con này đùa tôi nữa!”



Không cho anh cơ hội biện bạch, cô sập cửa đi.



Ngày hôm sau, bác sĩ chữa cho Hách Nghĩa Thành đã đổi người khác.



Qua mấy ngày nữa, Hạ Nhã Ngôn cũng không xuất hiện.