Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 66 : Tình cảm nảy nở

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Cánh cửa tình cảm của Hách Nghĩa Thành cứ như vậy bị Hạ Nhã Ngôn tính cách

mạnh mẽ vô tình mở ra, ít nhiều làm anh không kịp trở tay. Nhưng khi xác định cps tình địch xuất hiện, anh không còn để ý đến cái gọi là bối

phận hay mặt mũi nữa, chỉ có thể hành động theo trái tim.



Hách Nghĩa Thành không gọi được điện thoại cho Hạ Nhã Ngôn, anh đành nhắm mắt hỏi Mục Khả số điện thoại nhà riêng của cô.



Đối với sự chủ động của cậu, Mục Khả đột nhiên muốn đùa giỡn một chút, cô

không biết lớn nhỏ nói: “Cậu à, rốt cuộc cậu cũng không xuất gia nữa à?”



Trước khi gọi điện thoại Hách Nghĩa Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lý là bị “mặt

mo” rồi, anh không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn nói: “Không phải, vốn cậu đã sắp bước qua cánh cửa đắc đạo rồi ai dè nửa đường bị yêu nữ

nhảy ra thu phục. Bây giờ nhìn lại, xem ra không còn duyên với Phật môn

nữa rồi.”



Mục Khả cườiha ha, ở đầu điện thoại bên này cô chắp hai tay trước ngực, lấy giọng kỳ lạ ra nói: “Để cho Hạ thí chủ rơi vào Niết Bàn của người đi, a di đà Phật.”



Hách Nghĩa Thành bất đắc dĩ cười cười, nhớ kỹ số điện thoại nhà riêng của Hạ Nhã Ngôn, anh nằm trên giường kinh ngạc nhìn trần nhà đến mất hồn,

giống như ngồi thiền vậy.



Nửa đêm trời càng trở rét rõ rệt, Hách Nghĩa Thành mặc áo khoác kín mít

đứng dưới tàng cây phủ đầy những bông tuyết trắng, tay anh nắm chặt cái

nạng để chống đỡ thân thể. Đứng một hồi lâu, anh dần dần cảm thấy lực

bất tòng tâm.



Tận mắt chứng kiến Hạch Nghĩa Thành đứng dưới nhiệt độ thấp như vậy mà trán lấm tấm mồ hôi, người bị thủ trưởng gọi tới – tham mưu Trương không

nhịn được khuyên nhủ: “Tham Mưu Trưởng, hay là vào trong xe ngồi chờ.”



Hách Nghĩa Thành lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bây giờ đã là

mười một rưỡi đêm, anh khó khăn di chuyển hai bước, nhìn về hướng chung

cư một lát, trong mắt ánh lên chút mất mát, anh hỏi: “Có thuốc lá

không?”



“Anh bây giờ......” Khuyến cáo bị Hách Nghĩa Thành ném một ánh mắt cảnh cáo, tham mưu Trương lấy ra một bao thuốc đưa cho thủ trưởng đốt.



Hách Nghĩa Thành hít mạnh hai hơi, anh lấy giọng ra lệnh nói: “Thời gian không còn sớm, cậu về trước đi.”



Cũng không biết Hách Nghĩa Thành chờ ai, tham mưu Trương làm hết phận sự

nói: “Chân anh bây giờ không tiện, tôi nhất định phải đưa anh trở về

bệnh viện an toàn mới có thể đi.”



Kẹp điếu thuốc trên tay, Hách Nghĩa Thành nhìn anh: “Không cần, tôi có thể tự bắt xe trở về, cám ơn cậu.”



Tham mưu Trương vẫn chưa từ bỏ ý định, anh nói: “Tham Mưu Trưởng, khuya lắm rồi, nếu không tôi đưa anh......”



Hách Nghĩa Thành lấy hai chữ cắt ngang lời tham mưu Trương, anh nói lần nữa: “Cám ơn.”



Tham mưu Trương không dám nói thêm gì nữa, do dự một lát sau đó chào Hách Nghĩa Thành một cái rồi mới lái xe đi.



Đứng ở đó khoảng chừng hơn mười phút, cuối cùng Hách Nghĩa Thành cũng nhìn

thấy một bóng dáng quen thuộc. Trên người cô mặc một chiếc áo lông màu

trắng, Hạ Nhã Ngôn bước xuống từ chiếc xe màu đen, ngay sau đó, một

người đàn ông cao to bước ra từ bên trong ghế lái.



Vì khoảng cách nên Hách Nghĩa Thành không thấy rõ khuôn mặt anh ta, cũng

không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, chỉ nhìn thấy bọn
Không ngờ sẽ khiến cô hiểu lầm, Hách Nghĩa Thành vội vàng giải thích: “Giả vờ ngủ là vì tôi không biết nói gì với em, sợ nói sai lại cãi nhau. Hiện

giờ tôi đi lại bất tiện, em phủi tay chạy mất tôi cũng không đuổi kịp.

Về phần lạnh lùng thì tôi thật sự không có ý đó, chỉ… chỉ muốn suy nghĩ

cho rõ ràng cảm giác của tôi đối với em thôi. Em cũng biết, tôi không

thể tùy tiện nói thích em mà không chịu trách nhiệm được. Nhưng đến khi

tôi đã hiểu rõ thì lại ngại không dám nói thế nên không thể làm gì khác

hơn là giả vờ bệnh. Tôi chỉ hy vọng em chút ý tới tôi nhiều hơn một

chút, nhưng không nghĩ tới biến khéo thành vụng khiến em tức giận. Còn

chuyện thức ăn, em đã biết? Tôi…”



Thấy anh dừng lại thật lâu, Hạ Nhã Ngôn đưa lưng về phía anh hỏi: “Anh làm sao?”



“Mấy ngày nay dạ dày tôi tạo phản, ăn cái gì nôn cái đó. Sợ em nhìn thấy tôi để thừa cơm lại cho rằng tôi gây chuyện, trong cơn tức giận không đưa

cơm cho tôi nữa, cho nên, cho nên tôi mới đổ đi.” Sợ rằng Hạ Nhã Ngôn

không tin lời giải thích của mình, Hách Nghĩa Thành tính trẻ con nói:

“Tôi thật sự không lừa em, thật sự là do dạ dày không thoải mái, không

tin em có thể hỏi Khả Khả.”



Hạ Nhã Ngôn vẫn luôn tức giận vì hôm đó anh giả vờ ngủ không thèm để ý đến cô, giờ cô tự trách vì mình đã không phát hiện ra sự khác thường của

anh, nhưng ngoài miệng cũng không chịu nhân nhượng nói: “Anh là đứa trẻ

ba tuổi à, không biết nói sao? Miệng anh dùng để làm cảnh à.”



Vốn cho rằng anh sẽ cãi lại, nhưng lại thấy Hách Nghĩa Thành thở dài, nhỏ

giọng nói: “Tôi là một người đàn ông, không muốn ngày ngày em phải chăm

sóc lo lắng cho mình.” Cho nên anh mới ra lệnh cho Mục Khả không được

nói cho Hạ Nhã Ngôn, Mục Khả giận tới mức đến chỗ Tả Minh Hoàng lấy

thuốc đau bao tử ném lên người anh mắng: “Đau chết đáng đời cậu!”



Thì ra là sợ bệnh lâu sẽ gây thêm phiền toái cho cô. Tại sao lại có người

có chủ nghĩa đàn ông lớn đến như vậy? Chẳng lẽ anh quên cô là bác sỹ

sao? Huống chi, cô … cô cũng không ngại anh gây thêm phiền toái. Hạ Nhã

Ngôn không biết nên nói gì với anh, sắc mặt cô dịu đi nhiều, không tự

chủ dịu dàng hỏi: “Hiện giờ đã tốt hơn chưa?”



“Uống thuốc xong đã hết đau rồi.” Tay anh hơi dùng sức cầm lấy cổ tay Hạ Nhã

Ngôn, anh nói thêm: “Cũng không biết để Khả Khả ‘đầu độc’ thêm mấy hôm

liệu có tái phát không?”



Hạ Nhã Ngôn không nhịn được bật cười, quay đầu lại khẽ nói: “Sao không đầu độc anh chết sớm một chút!”



Thấy cô cười, Hách Nghĩa Thành được voi đòi tiên nói: “Đừng đến chỗ anh ta

nữa được không? Tôi đã mặt dày đi làm ‘tiểu tam’ rồi, đừng để tôi mất

mặt chứ?”



Đàn ông sao dắt không chịu đi mà đánh cũng không chịu lùi thế hả? Nhưng băn khoăn trong tình yêu cũng biểu hiện một phần tinh thần trách nhiệm.

Nghĩ đến đây, Hạ Nhã Ngôn đã tha thứ cho sự kỳ quái của Hách Nghĩa

Thành. Bên trong đôi đồng tử trong vắt lại hiện lên ý cười khó thấy,

trong lòng cô lại muốn trêu chọc anh một chút. Cô liếc mắt nhìn anh một

cái, lập lờ nói nước đôi: “Còn chờ xem biểu hiện của anh thôi.”



Vì vậy, Hạ Nhã Ngôn cũng không nói cho Tham Mưu Trưởng Hách rằng thật ra

Phó Viện Trưởng trong truyền thuyết kia là anh họ của cô. Mà mãi sau này Hách Nghĩa Thành mới biết, lời đồn đại về Phó Viện Trưởng vừa gặp đã

yêu bác sĩ Hạ thật ra là do Mục Khả dưới sự chỉ huy của Hạ Hoằng Huân

“không cẩn thận” phát tán ra bên ngoài.