Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 67 : Lui để cầu kỳ thứ (Thượng)
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Vì công việc nên Hạ Hoằng Huân không xin nghỉ phép Tết Nguyên Đán được, kế hoạch đưa Mục Khả về nhà lại lùi xuống sau tết âm. Tối hôm 30 tháng 12
đó anh nói chuyện điện thoại với cô, muốn cô đến ăn tết ở đơn vị. Kết
quả Mục Khả cự tuyệt bảo phải đưa Mục Thần đi thăm Hách Nghĩa Thành, nói cái gì mà không thể trọng sắc khinh sắc.
Gần tối ngày hôm sau, Hạ Hoằng Huân đang ở phòng làm việc xem tài liệu,
Viên Soái mò tới như tên trộm, hô báo cáo xong thì ngó dáo dác phòng làm việc của anh “tuần tra” một lượt. Sau đó không thèm nói câu nào chỉ
chào anh một cái rồi đi luôn, làm Hạ Hoằng Huân bực mình trợn mắt nhìn
cái cửa đóng nửa ngày. Sau đấy tiếng chuông di động vang lên, anh đang
khó chịu nên không thèm nhìn số gọi đến, ấn phím nhận tức giận “alo” một tiếng.
Mục Khả vốn lạnh đến run người, nghe anh rống lên thế lòng lạnh đi một nửa, cô tức giận hỏi: “Anh có một tệ không?”
“Một tệ?” Hạ Hoằng Huân sửng sốt một chút, kịp nhận ra là điện thoại cô bạn gái nhỏ gọi tới, giọng vội dịu đi, “Có, em làm gì?”
Mục Khả kéo cổ áo, rụt cổ nói: “Em ra ngoài làm việc không có tiền lẻ ngồi xe về, anh cho em mượn một tệ.”
Cái gì? Gọi cho anh để mượn —— một tệ? Hạ Hoằng Huân nghi tai mình có vấn
đề, anh nhíu mày, cắn răng hỏi cô: “Anh đưa em thế nào?”
Sao cô không biết anh đang nghiến răng nghiến lợi cơ chứ, Mục Khả nén cười
nói: “Em ở cổng đơn vị anh, anh xuống đưa cho em là được, nhanh lên
nhé.”
Quả nhiên là có tiềm năng làm quân tẩu, còn biết cả chiến thuật thình lình
tập kích tới. Khó trách không hiểu sao buổi chiều cô lại gọi điện thoại
liên tục hỏi anh đang ở đâu, thì ra là muốn đến lại sợ anh ra ngoài. Cúp điện thoại, Hạ Hoằng Huân cầm áo khoác ngoài lên đi nhanh ra ngoài.
Vừa cất di động xong, Mục Khả nhìn thấy Viên Soái từ đàng xa đi tới, đẩy Tô Điềm Âm bên cạnh một cái, cô cười hì hì nói: “Đại soái tới kìa, để mình xem có chỗ nào không ổn không nhé.” Nói xong, mắt bắt đầu chăm chú quan sát mặt Tô Điềm Âm, còn sửa lại cổ áo cho cô.
Tô Điềm Âm bắt đầu khẩn trương: ‘Anh ấy có mất hứng không?”
Mục Khả nói: “Làm sao mà mất hứng? Không phải các cậu hẹn nhau rồi sao?”
Thấy Tô Điềm Âm muốn nói lại thôi, Mục Khả bỗng ngộ ra: “Cậu lừa tớ phải không? Các cậu không hẹn nhau?”
“Đừng giận tớ mà.” Tô Điềm Âm vội kéo tay Mục Khả lại giải thích, “Mấy lần tớ chủ động nói muốn đến thăm anh ấy, anh ấy đều nói là không có xe, hôm
đấy đúng lúc cậu nói sắp đi, nên tớ liền......”
Mục Khả cong môi: “Vậy sao cậu không nói thẳng, có lẽ anh ta không có xe
thật, đơn vị quản lý rất nghiêm. Đại soái bây giờ là trung đội trưởng,
nhưng lại có một đống thủ trưởng lớn hơn ở phía trên đấy.”
“Mục Khả ——” Tô Điềm Âm cũng nhận ra mình quá xúc động, nhưng tới thì cũng
đã tới rồi, cô lấy giọng khẩn cầu nói, “Cậu giúp tớ một chút đi, tớ… rất thích anh ấy.”
Mục Khả đã sớm nhìn ra Tô Điềm Âm có ý với Viên Soái, thế nên khi cô tán
gẫu với Viên Soái cũng đã âm thầm nhìn biểu hiện của anh ta nhưng anh ta căn bản không có ý tiến tới, nên cô cũng không nhiều lời. Nhưng tình
hình bây giờ cô không tiện cự tuyệt, dù sao cũng là đồng nghiệp, cùng là con gái nữa, hơn nữa thấy Tô Điềm Âm thất vọng, cô lại mềm lòng, khẽ
Tham Mưu Trưởng Lệ đã bị gả đi rồi, nếu không cậu cũng nhảy vào cạnh
tranh đi?”
Hướng Vi cười: “Best-seller như vậy thì xem ra còn đẹp trai hơn cả Hạ Hoằng Huân.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Hoằng Huân, Mục Khả hả hê nói: “Không phải đâu, đẹp trai nhất đã sớm về chỗ tớ rồi.”
Khóe môi Hạ Hoằng Huân khẽ cong lên, anh để sách xuống, ôm lấy cô gái nhỏ.
“Chua chết được.” Hướng Vi đầu tiên không phúc hậu cười cô, sau lại nói như
tên trộm, “Thành thật khai báo mau, có phải đã bị ăn sạch sành sanh rồi
không? Đồng chí Hạ Hoằng Huân quả nhiên là có chiến thuật cả mà, chưa
được bao lâu đã biến cậu thành vật phẩm quân dụng của anh ấy rồi, còn
là vật sống nữa, anh ấy phát tài rồi.”
Mặc dù quen Hướng Vi nói hươu nói vượn rồi, nhưng nghe bốn chữ “vật phẩm
quân dụng” thì Mục Khả uất ức. Nghĩ thầm, đồng chí Giải Phóng Quân là
một khối gạch trên Vạn Lý Trường Thành, chỗ nào cần thì tới chỗ đó,
chẳng phải cô không có quyền sở hữu sao?
Nói chuyện xong với Hướng Vi, Mục Khả chui từ ngực Hạ Hoằng Huân ra, nằm
trên ghế sa lon cau mày nói: “Em đã trở thành vật phẩm quân dụng của
anh, nhưng anh lại là tài sản chung thuộc về quốc gia và nhân dân, việc
này thật không công bằng mà.”
Thật muốn gõ cái đầu dưa nhỏ của cô ra xem có phải có rơm rạ ở trong
không. Nhẹ nhàng nhéo gương mặt non nớt của cô, Hạ Hoằng Huân không nhịn được cười trêu chọc cô: “Bây giờ đã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiến
bộ. Sống chung với anh, tố chất cá nhân của em đã được nâng cao nhanh
chóng.”
Khi nào thì mới không cợt nhả được đây! Mục Khả lườm anh: ” Chú Giải Phóng
Quân, cháu đang thảo luận vấn đề rất nghiêm túc với chú. Không cho
cười!”
Gọi anh là gì? Chú...... Giải Phóng Quân? Chẳng lẽ cô không biết gọi như vậy làm anh có chướng ngại tâm lý sao?
Hạ Hoằng Huân thôi cười khéo léo xách tai cô lên: “Vậy cũng đừng có gối lên đùi anh. Đứng lên, nghiêm túc nói chuyện với anh.”
Lại nữa rồi, nói chuyện phiếm với anh, cô lại bị anh chỉnh đốn nghiêm chỉnh giống như mở hội nghị. Cô nổi điên, oán giận hét lên một tiếng đẩy ngã
anh......
Vì vậy, hai người lại “đánh”, âm thanh cực lớn, ngay cả Ninh An Lỗi ở
sát vách hạ Hoằng Huân cũng nghe thấy. Vậy nên ngày hôm sau người ta hỏi anh: “Tối hôm qua vợ chồng son làm ‘khóa huấn luyện’ à, cười hơn nửa
đêm.”
Hạ Hoằng Huân thản nhiên thong thả ung dung nói: “Tổ chức học tập chính trị, thảo luận cảm giác sau khi xem phim.”