Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 73 : Ngoại truyện – Cả đời làm nũng trong lòng anh

Ngày đăng: 15:13 30/04/20


Kết thúc một tháng bị nhốt học bổ túc, Mục Khả vô cùng hớn hở chạy về nhà,

mới đi đến trước cửa viện đã thấy Viên Soái như tên trộm vẫy tay với cô.



Mục Khả chạy tới, Viên Soái lấy ánh mắt đề phòng quét mắt khắp nơi một

vòng, nhỏ giọng nói: “Lão đại hôm nay đi họp trên sư bộ, lúc về nổi giận đập luôn mặt bàn thủy tinh trong phòng làm việc, nghe nói trong đại hội đoàn vừa rồi còn điểm danh dạy dỗ cả Pháo Doanh trưởng, cô về đừng có

chọc giận anh ấy.”



Mục Khả cũng biết sư bộ họp theo chu kỳ, thời gian cố định là ngày này hàng tháng, nghĩ cũng biết mỗi khi Hạ Hoằng Huân đen mặt trở về nhất định là bị giáo huấn rồi, đầu sỏ gây nên không phải Sư trưởng Lý thì cũng là

cậu út Hách Nghĩa Thành.



Vì vậy, cô thấy quen không sợ nói: “Là thói quen đấy, anh ấy mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy.”



Viên Soái nghe vậy vui vẻ cười hì hì một tiếng, xa xa nhìn thấy Pháo Doanh

trưởng An Cơ mặt đỏ bừng gân xanh nổi hết cả lên đi tới, anh nói: “Xem

ra là bị giáo huấn kinh lắm, hãy chờ xem, trở về nhất định lại chuốc lên Liên trưởng cho xem, không chừng nửa đêm còn lôi dậy bắt đi tập thể

dục.”



Mục Khả cau mày: “Không nghiêm trọng như vậy chứ? Dạy dỗ người ta cũng cần ‘phát dương quang đại’* sao?”



*Phát dương quang đại: phát huy; nêu cao; làm rạng rỡ truyền thống



“Dĩ nhiên là nghiêm trọng rồi. Trước kia Liên trưởng chúng tôi bị Doanh

trưởng dạy dỗ quay đầu lại liền chuốc lên đầu những Trung đội trưởng như chúng tôi, sau đó tôi lại tiếp tục chuốc xuống đầu các tiểu đội trưởng. Tiểu đội trưởng càng tuyệt hơn, nửa đêm bắt đám lính dậy thao luyện.”



Mục Khả cười ha ha, nghịch ngợm nói: “Chúa vạn năng ơi, người hãy cứu lấy đám nhỏ đáng thương này đi.”



Chuẩn bị xong cơm tối, Mục Khả chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy Hạ Hoằng Huân

về, gọi điện thoại di động anh tắt máy, điện thoại phòng làm việc cũng

không có người nhận. Cô nghĩ một chút, chạy đến phòng tác chiến tìm

người.



Hạ Hoằng Huân không biết Mục Khả hôm nay về, đang vẽ bản đồ anh nghe được

tiếng cửa, mí mắt cũng không thèm nhúc nhích, cúi đầu nói: “Không có

việc gì, chị dâu cậu không ở nhà, tối nay tôi ở lại đây.” Nghiễm nhiên

coi cô như lính cần vụ đi giục anh nghỉ ngơi.



Mục Khả đóng cửa lại, rón rén tiến tới nằm bên cạnh bàn, không khỏi làm nũng nói: “Em không ở nhà thì anh định làm phản à?”



Hạ Hoằng Huân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn cô tỏa ra tia sáng dịu dàng, cánh

tay dài duỗi ra một cái ôm cô vào ngực, “Về lúc nào? Không phải nói mai

mới xong việc sao? Anh còn định sắp xếp công việc đi đón em để thể hiện

một phen đấy.”


chính là danh hiệu thôi, làm gì mà phải hao tâm tổn trí như thế, em thấy đặt là Hạ Khả Hỉ*, có họ Hạ có Mục Khả, Hạ Khả Hỉ, vừa vui lại còn có

tên của chúng mình, thật hoàn mỹ.”



*Hạ nghĩa là chúc mừng, Khả Hỉ nghĩa là vui mừng. Tên Hạ Khả Hỉ là chúc mừng đáng mừng =)) quả nhiên là thật đáng mừng



“Chủ ý hoàn mỹ cùi bắp!” Hạ Hoằng Huân bật cười, giảm lực vỗ nhẹ lên cái bụng trơn mịn của cô như trừng phạt.



Mặc dù trong lúc cô vợ nhỏ mang thai anh đã cố gắng chăm sóc, nhưng ngày

Mục Khả sinh Hạ Hoằng Huân vẫn không thể ở bên cạnh cô, tiếng đứa bé

khóc, anh chỉ được nghe qua điện thoại. Lúc ấy, anh đang mang lính hành

quân cấp tốc đến khu vực gặp nạn, thực hiện trách nhiệm của một quân

nhân.



Kết thúc nhiệm vụ chạy về nhà, thấy cô vợ nhỏ khom người đắp chăn cho hai

đứa nhóc. Hạ Hoằng Huân cong môi cười, vậy mà, trong mắt lại ẩn chứa đau lòng và nước mắt cảm động.



Hờn giận và tủi thân trong lòng được nước mắt áy náy của anh hóa giải, vuốt ve gương mặt anh tuấn tiều tụy của chồng, Mục Khả dịu dàng nói: “Hoằng

Huân, anh là anh hùng trong lòng em, làm vợ anh, em mạnh mẽ hơn người

khác.”



Ôm cô vào trong ngực, ôm chặt. Hạ Hoằng Huân nghẹn ngào nói: “Có người vợ như thế này, còn cầu gì nữa!”



Đêm nay trước khi ngủ Mục Khả ôm cổ anh hỏi: “Hoằng Huân, bụng em có vết rạn, anh có thấy xấu không?”



Hôn xuống vành tai xinh xắn của cô, Hạ Hoằng Huân dịu dàng nói: “Nói linh

tinh, mẹ của con anh vĩnh viễn là bảo bối xinh đẹp nhất.”



Mục Khả cong môi, ngay sau đó lại trẻ con oán trách: “Nhưng bây giờ anh có

hai đứa con làm bảo bối rồi, chắc chắn sẽ không thương em như trước nữa, chỉ cần nghĩ sau này không thể tùy ý làm nũng, em thấy mất mát quá.”



Ánh mắt anh sáng rực xuyên qua bóng tối nhìn cô, Hạ Hoằng Huân lấy giọng

dịu dàng mà kiên định nói cho cô biết: “Từ ngày cưới em, anh đã quyết

định để em làm nũng trong lòng anh cả đời.”



Thấy bên môi cô nở nụ cười ngọt ngào, Hạ Hoằng Huân cũng cười, sau đó sán

lấy cô, khẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra của cô......



Suýt chút nữa quên không nói, hai bảo bối của Mục Khả và Hạ Hoằng Huân là

một đôi Long Phượng, gương mặt bé trai giống hệt ba của chúng, cô con

gái trắng trẻo mịn màng thừa kế nét đẹp và linh khí của Mục Khả, là một

cặp anh em vô cùng đáng yêu.