Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!
Chương 74 : Ngoại truyện Hách Nghĩa Thành – Hạ Nhã Ngôn
Ngày đăng: 15:13 30/04/20
Đừng có thấy Hách Nghĩa Thành chăm sóc Mục Khả tốt như vậy nhưng ở phương
diện yêu đương, anh còn thô lỗ hơn Hạ Hoằng Huân. Thật vất vả mới vứt bỏ được vấn đề bối phận để bày tỏ tâm ý với Hạ Nhã Ngôn, nhưng quan hệ của hai người không đột nhiên tăng mạnh giống Hạ Hoằng Huân và Mục Khả.
Ngược lại vẫn dừng lại ở mức hẹn trước cố định mỗi tuần một lần, mà địa
điểm hẹn đơn giản là nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn.
Vốn ở nhà mới có không gian tiêng tư, không bị người khác quấy rầy, nếu
người nào đó có chút ý tưởng không đừng đắn, cũng rất dễ thực hiện.
Nhưng đoạn thời gian đó trong sư đoàn có việc đặc biệt gấp, thân là Tham Mưu Trưởng Hách Nghĩa Thành mệt mỏi đến độ nói cũng không muốn nói
nhiều. Bình thường hai người trò chuyện, dựa vào sô pha anh liền ngủ
luôn.
Mới đầu Hạ Nhã Ngôn thông cảm cho sự vất vả của anh, nhưng nhiều lần thig
cô cũng không kìm được tức giận, cầm quân trang của Hách Nghĩa Thành ném đi, đẩy anh ra ngoài tức giận nói: “Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, tôi là
khách sạn miễn phí à?”
Hách Nghĩa Thành hơi mơ màng, tự mình đỡ cửa, không hiểu hỏi: “Đây là sao?
Không phải mới vừa rồi đang nói chuyện sao? Anh lại ngủ à? Nhã Ngôn em
đừng giận, anh không phải......”
Lần này Hạ Nhã Ngôn thật sự là phát hỏa rồi, nhớ lại từ hồi xác định quan
hệ yêu đương đến giờ, cô và Hách Nghĩa Thành còn chưa có lấy một cuộc
hẹn hò chính thức nào. Ngẫm lại anh trai chất phác của cô còn biết đường đưa Mục Khả đi xem phim, mà sao Hách Nghĩa Thành anh cứ vô tâm như vậy? Càng nghĩ càng uất ức, lúc mở miệng giọng nói đương nhiên không tốt, cô thở phì phì nói: “Giải thích chính là che giấu, anh câm miệng đi. Biết
Tham Mưu Trưởng Hách bận, tôi không làm trễ thời gian quý báu của ngài
nữa, đi đi, đi đi.”
Nhìn ra cô giận thật, Hách Nghĩa Thành đời nào sẽ đi, kéo tay cô ăn vạ: “Này hơn nửa đêm rồi anh phải đi đâu đây? Anh nói xin lỗi còn không được
sao, anh không ngủ nữa, Nhã Ngôn......”
Hất tay anh ra, Hạ Nhã Ngôn tức giận nói: “Xin lỗi cái gì, tôi thấy anh
không có chút hối cải nào cả.” Sau đó dùng sức đẩy anh một cái, rầm một
tiếng đóng cửa lại.
Hách Nghĩa Thành gõ cửa: “Nhã Ngôn em mở cửa trước đi, hãy nghe anh nói......”
“Nói nói nói, nói cái gì, anh đi nhanh đi, hôm nay tôi tức không trôi, không muốn gặp anh.” Thấy anh không muốn đi, Hạ Nhã Ngôn uy hiếp nói: “Nếu
anh đánh thức hàng xóm, Hách Nghĩa Thành, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Cô vừa nói thế, Hách Nghĩa Thành mới phản ứng lại thì đã muộn rồi, gõ cửa
như vậy rất dễ ảnh hưởng đến người khác, vì vậy giảm âm lượng xuống nói: “Nhã Ngôn, anh không lộn xộn nữa được không? Em mở cửa ra trước đi, Nhã Ngôn?”
“Không muốn nói với anh. Hách Nghĩa Thành anh đi đi, trong lòng tôi khó chịu, muốn ở một mình.”
Nghe giọng cô nghẹn ngào, Hách Nghĩa Thành càng không thể đi, anh vội vàng
hỏi: “Sao thế Nhã Ngôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện em
nên nói với anh, đừng để buồn bực trong lòng.”
Hạ Nhã Ngôn tính cũng bướng bỉnh, quyết định không để ý tới anh, tức giận
nói: “Không có chuyện gì hết, nếu anh còn thích tôi thì đi về trước đi,
“Em còn chưa gợi ý, không nói hai lời liền ném anh ra cửa, còn nói cái gì
mà anh không quan tâm em, quá oan uổng cho người ta đấy.” Nới lỏng cái
ôm, Hách Nghĩa Thành đưa tay phải sờ mặt cô: “Anh quan tâm, Nhã Ngôn,
anh thật lòng thích em dù anh chưa bao giờ nói ra. Nếu không sao anh vừa nhìn thấy anh họ động tay động chân đã kích động rồi?”
Hạ Nhã Ngôn bĩu môi: “Nói thì hay lắm, không hỏi cho ra phải trái gì đã đánh người, đúng là lưu manh!”
Hách Nghĩa Thành phản bác: “Đó cũng là do em kích thích! Còn nói gì mà tách
ra một thời gian để bình tĩnh lại. Bình tĩnh cái gì? Anh không cần bình
tĩnh!”
Hạ Nhã Ngôn oán trách: “Dù sao em không cảm thấy anh quan tâm đến em, mỗi
lần gặp nhau còn chưa nói được mấy câu đã lăn ra ngủ, căn bản là không
nghĩ gì đến em.”
“Anh nghĩ, vô cùng nhớ em, thật đấy! Nhưng thời gian trước ban ngày bị căng
quá, vừa đến bên cạnh em cả người đã thả lỏng hết rồi, giống như về nhà vậy, bất tri bất giác đã ngủ mất rồi.” Hách Nghĩa Thành cười lưu manh,
lại gần nói: “Em không phát hiện ra lúc anh ngủ cũng ôm eo em à, không
nhớ em sao có thể ôm chặt như vậy?”
Hạ Nhã Ngôn đánh anh: “Sao em lại không biết nhỉ, ngủ như heo, gọi cũng không thèm dậy.”
Hách Nghĩa Thành cười ha ha, ôm ngang lấy cô về phòng ngủ, “Tối nay sẽ để cho em biết ôm chặt hay không!”
Mặt Hạ Nhã Ngôn đỏ bừng, hồi hộp nắm lấy quân trang của Hách Nghĩa Thành
không buông tay, trong lúc trời đất quay cuồng đã bị người ta đặt lên
trên giường. Khi đầu lưỡi anh dò vào trong miệng cô, hôn môi cô triền
miên đến động tình, cô rốt cuộc quân lính tan rã, không tự chủ đưa hai
cánh tay ôm anh thật chặt, lầm bầm gọi: “Nghĩa Thành......”
Hô hấp của Hách Nghĩa Thành vì giọng nói mềm mại của cô mà trở nên dồn
dập, trong nháy mắt cuồng nhiệt trào lên trong lòng cuốn anh vào sự kích tình mãnh liệt xa lạ. Bàn tay to mang theo vết chai xoa xoa da thịt mịn màng của cô, khiến hai má cô đỏ rực. Ý thức mất đi, quần áo của cô bị
lấy khỏi cơ thể, mà quân trang của anh rốt cuộc cũng bị đôi tay run rẩy
của cô cởi xuống......
** nguyên thủy giống như nước lũ vỡ đê, bao vây cuốn lấy họ. Cảm thấy cô
vô thức giãy dụa co rúc vào trong lòng anh, cánh tay Hách Nghĩa Thành
thu lại ôm cô chặt hơn, đồng thời lấy lửa nóng của chính mình vùi vào cơ thể cô, hợp hai làm một cùng với cô.
Lưu luyến đi qua, tất cả tĩnh lại, Hách Nghĩa Thành hôn dịu dàng lên mi tâm của Hạ Nhã Ngôn đang ngủ, ôm cô chặt hơn, nhẹ giọng hứa hẹn: “Anh sẽ
đối xử tốt với em cả đời!”
Mặc dù trên phương diện yêu đương nhận thức của anh không cao bằng Hạ Hoằng Huân, nhưng hiệu suất xử lý công việc của Hách Nghĩa Thành hiển nhiên
cao hơn. Mà dù quá trình như thế nào, chỉ cần bọn họ hạnh phúc là tốt
rồi!