Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 108 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Ngày trọng đại của bốn người cuối cùng đã đến. Trãi qua bao nhiêu nghi thức rườm rà thì họ đã trở thành vợ chồng. Trong bàn tiệc, Trang Bảo nhìn mấy ly rượu tím tím trông ngon quá. Chẳng biết sao nữa, từ cái lần nóc hết nguyên chai rượu của Cố Hàm cậu tự nhiên thích uống rượu nho luôn. Cố Hàm biết chuyện ngay hôm sau đem toàn bộ rượu quý của mình giấu kĩ không để cậu nhìn thấy. Cậu nuốt nước miếng, với tay lấy một ly định uống thì bị Cố Hàm giành lại ly rượu: " Bảo Bảo không được uống rượu. Nó không có tốt cho sức khỏe và con của chúng ta. Em uống sữa tươi hay uống nước cam vắt? Thôi uống sữa nhá! "



Anh kêu người đi pha cho cậu ly sữa nóng. Cậu ấm ức lấy ly rượu khác: " Bảo Bảo muốn uống rượu nho. Tại sao Hàm Hàm uống được còn em thì không? Ngày nào cũng sữa.. sữa sữa. Riết em thành con bò sữa luôn ấy. "



Anh lại lấy ly rượu trong tay cậu ra, nhỏ giọng khuyên nhũ: " Bảo Bảo nghe lời anh đi. Em mà uíong rượu mai mốt màu da của con chúng ta sẽ tím lịm luôn a. Em tưởng tượng da em màu tím đi, em chắc sợ chết luôn đấy. Ngoan uống sữa da em bé mới mịn màng. "



Cậu mông lung suy nghĩ rồi rùng mình: " Ối! Vậy có khác gì mấy con quái vật trong tivi đâu. Ghê quá a! Bảo Bảo không dám uống nữa đâu. "



Anh vuốt ve tóc cậu, cười cười nói: " Ừm! Vậy mới là baba tốt! Bảo Bảo ngoan lắm! "



Cậu cầm miếng xoài xanh, chấm chấm muối bỏ vào miệng nhai nhồm nhòam: " Hi hi! Xoài chua vẫn là số một. Ngon bá chấy! "



Cố Ngạo thấy cậu ăn xoài ngon cười tít cả mắt, quay qua hỏi Trang Dụ: " Bà xã! Lúc em mang bầu tiểu Minh, tiểu Tinh em có ăn chua vậy không? Có được tẩm bổ đàng hoàng không? "



Trang Dụ cúi gầm mặt, gãi gãi đầu: " Ờ thì có! "



" Có là có bao nhiêu! Nhiều hay là trung bình hay là ít? "



Trang Dụ làm dấu: " Có ăn chút chút! Bên Mỹ bán đồ ăn mắc quá, nên lâu lâu mới mua ăn. Trong sáu tháng đầu em bận đi làm kiếm tiền rồi. "



Cố Ngạo ôm eo vợ mình, thương yêu nói: " Anh sau này sẽ bù đắp cho em. Chờ khi em đẻ thêm mấy đứa nữa anh sẽ chăm sóc em còn hơn anh hai chăm sóc Trang Bảo luôn. "



Trang Dụ trợn trừng mắt, miệng lắp bắp: " Cái gì? Anh còn đòi em đẻ thêm mấy đứa.Bộ anh tưởng sinh con dễ như xin ăn hả? Đau thấu trời chứ ở đó giỡn chơi! "



" Hì hì! Không đẻ nữa thì thôi. "
" Thì nó là một trong những laọi ớt cay nhất trên thế giới mà. Cay kéo dài lâu lắm. Thiếu gì thiếu chứ nước mình không thiếu ớt đâu. "



" Ra là vậy! Cay thật. "



Anh nằm nhích qua một bên, vỗ vỗ giường: " Trễ rồi! Đi ngủ thôi. Hôm nay bận bịu nguyên ngày chắc em mệt lắm. "



Cậu kì kèo không chịu nằm, chọt chọt tay, lí nhí nói: " Bảo Bảo không mệt. Nay đêm tân hôn. Bảo Bảo muốn chơi trò chơi. Lâu rồi tụi mình không chơi rồi còn gì. "



" Không được đâu! Bảo Bảo đang mang thai sao làm được. Em chờ sinh con xong đi ha. "



Cậu giận dỗi, quay lưng lại với anh: " Bảo Bảo muốn chơi. Anh thương con hơn thương em. Suốt ngày con con con. Bảo Bảo ghen! "



Anh ngồi dậy từ sau ôm, cằm tựa lên vai cậu: " Anh thương em mà. Ai đời đi ghen với con làm gì. Con khác, em khác. "



" Anh thương em vậy mình chơi đi. Không chơi em không tin đâu. "



Cậu cố chấp một mực đòi làm cho bằng được. Anh nhịn nãy giờ mệt lắm chứ bộ, lagm sao mà chống cự nỗi sắc dục trước mắt. " Được! Nhưng lần này chơi ít thôi nha! "



" Ok con dê! "



Anh có làm mà đa phần kiềm chế thú tính lại bớt, lo cậu không chịu nỗi. Vận động vậy ít nhiều gì cũng có rúng động. Tiểu sinh linh sợ hãi la hét trong bụng: " Baba ơi có động đất! Có vật lạ đột nhập. Baba đuổi nó ra đi. Ồn quá, rung lắc vầy sao con ngủ được. "



Từ đó nhóc con trong bụng tập làm quen với mấy trận động đất này dần. Cách bửa có làm mà bảo nhỏ không quen mới là lạ.