Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 109 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Trong một tháng đi hưởng tuần trăng mật ở Mỹ, Cố Hàm đã đưa Trang Bảo tham quan nhiều cảnh đẹp. Vợ chồng anh và vợ chồng Cố Ngạo tách ra đi riêng, có tối mới về chung một khách sạn. Khí hậu bên đây lạnh hơn rất nhiều, lần nào ra ngoài anh đều trùm cả người cậu kín mít. Anh biết cậu từng sống ở đây ba năm nhưng không biết là cậu biết nói tiếng Anh không đây. Anh vừa nắm tay cậu đi dạo vừa hỏi: " Bảo Bảo, em từng sống ở đây vậy em có biết tiếng Anh không? Em hiểu họ nói cái gì chứ? "



Trang Bảo vỗ vỗ ngực đáp: " Bảo Bảo biết tiếng Anh nga. Em nói hơi bị giỏi luôn. "



Anh cười cười: " Oh! Vậy em thử nói vài câu tiếng Anh xem nào. "



Trang Bảo phát âm: " Yes! No! Ok! Hi! Hết rồi! Bảo Bảo biết nhiêu đó thôi á. "



Anh đỡ trán, dỡ khóc dỡ cười: " Em biết có mấy chữ đơn giản vậy sao mà giao tiếp được với người ta hay vậy? "



Cậu cốc đầu anh cái cốp: " Hàm Hàm dốt đặt kẹo luôn. Anh có tay chân làm gì, để chưng cho có à? Không biết thì mình diễn tả. Mà Bảo Bảo chẳng cần giao tiếp gì nhiều. Tại đa số thời gian Bảo Bảo ở nhà không hà. Có ra ngoài thì là tiểu Dụ nói a. Tiểu Dụ nói tiếng Anh dù dù như tên bắn luôn. hi hi. "



Anh gật gật đầu: " Ra là vậy. Ủa vậy thí dụ em thích ăn thịt gà thì em diễn tả sao. "



Cậu dừng lại: " Dễ ẹt hà. Anh đứng đây Bảo Bảo làm cho anh coi. "



Cậu chu chu cái mỏ, người hơn cúi thấp xuống, mông thì vểnh ra, tai kẹp lại quơ ra vơ vô liện tục. Cậu chạy vòng tròn kêu: " Cục tác... Cục cục tác. Ò ó o o. chí chíp. "



Coi cậu làm thành chú gà tam thể vừa gà mái vừa gà trống vừa gà con dễ thương vô cùng. Anh vui vẻ, chạy lại ôm cậu: " Được rồi! Được rồi! Bảo Bảo làm giống gà ghê. Mỏ chu nhọn hoắc thấy ghết ghê. Anh hung miếng coi! Moa! Bà xã đáng yêu đi ăn cơm thôi. "



Cậu lại tiếp tục nói: " Tuy là Bảo Bảo biết có mấy chữ chứ chữ ăn vẫn biết nha. Ăn là eat á. À mà nhớ hồi đó em còn giúp cảnh sát bắt cướp luôn á. Cảnh sát giơ ngón cái khen good! Good! Thank you! "



Anh nghe vậy, bất ngờ quá độ hỏi cậu: " Em bắt cướp như thế nào? Em có bị thương không? "



Cậu cười tít mắt kể: " Là vầy nè! Lúc tiểu Dụ mang thai bụng bự á. Em ấy có dẫn em đi siêu thị mua đồ. Cái có mấy người cảnh sát lại nói cái gì mà: " Du du... " em nghe mấy chữ vậy tưởng ông đó nói Dụ Dụ. Đầu óc Bảo Bảo quá thông minh, suy diễn ra bạn có thể cho biết Dụ Dụ đang ở đâu không. Em trả lời liền Ok . Cái ổng nói nói gì á, chỉ tay về một hướng. Em lắc đầu Dụ Dụ không phải đi hướng này. No! No! . Cái em mới chỉ tay về phía tiểu Dụ: Này yes! Này yes! . Ổng cùng mấy cảnh sát kia truy theo hướng đó, mà không có dừng lại hỏi tiểu Dụ. Chạy một mạch lát túm đầu được tên cướp áo đen núp trong cái thùng bự gần đó lá. Tại



chắc ổng tưởng em chỉ cái thùng. Một chiến tích quá hoành tráng. Ho ho ho! "



Anh tội nghiệp thay cho tên cướp, xui xẻo nhờ sự không biết gì của cậu mà đi ăn cơm tù. Bởi vậy kẻ thông minh sẽ bị mấy chàng ngốc hóa điên. Cậu chờ nãy giờ được anh khen mà không có, cậu lay áo anh: " Bảo Bảo giỏi vậy mà so Hàm Hàm không khen em? Bảo Bảo giận à nha! "
Cậu ngây ngô hỏi anh: " Chứ đó là nghĩa gì? Anh nói đi. "



Anh đưa tay lên miệng, nhái mắt: " Tối nay Bảo Bảo sẽ biết. "



Cậu tính hỏi cho ra mà người ta bưng đồ ăn vô rồi. Cậu nhìn thấy đồ ăn là chuyện gì cũng quên hết. Cậu chỉ chỉ con tôm to lớn hơn cả mặt cậu: " Hàm Hàm lột tôm cho em ăn. Ôi lần đầu được ăn nó a. "



Anh tách vỏ tôm ra, cầm thịt tôm chấm nước tương đút cậu ăn. Trang Bảo há miệng cắn, nhai nhồm nhoàm: " Ngon! Ngon! Hàm Hàm gọi thêm mấy con nữa đi. Chút mang về Bảo Bảo ăn nữa. Măm măm! "



Cậu ăn tôm, rồi xắn thịt bò ăn. Có bầu cậu ăn còn gấp đôi lúc bình thường. Tém hết bàn đồ ăn cậu cậu sung sướng tựa vào vai anh chép chép miệng: " Quá xá đã! Ông xã mai dẫn Bảo Bảo đi ăn buffe nướng nha. Mấy nhóc nói chỗ đó muốn ăn bao nhiêu thì tùy thích. "



" Được! Mai anh đưa bà xã đi. Em ăn có lời chứ không lỗ. À Bảo Bảo em có tính ở đây tới lúc sinh em bé không? "



Cậu nhẩm nhẩm: " Thôi! Còn lâu lắm đó. Đi vậy Bảo Bảo nhớ mấy nhóc con lắm. Ở đây lạnh thấy mồ, đi tháng đủ rồi. "



Anh gật gật đầu: " Em không sinh con ở đây thì về nước sinh. Anh sẽ mời bác sĩ có tiếng đỡ đẻ giúp em. "



" Hàm Hàm bộ đẻ đau lắm hả anh? Sao tiểu Dụ không chịu sinh nữa kìa. Đau cỡ nào có bằng lúc anh đem trùng đất nhét vô người em không? "



Anh gãi gãi đầu: " Cái này chắc là đau lắm. Anh có đẻ đâu biết. Anh thấy ta la hét thôi, mà anh không thuộc khoa đó. Để anh về hỏi đồng nghiệp coi sao. "



" Ừ! Anh về hỏi nha. Làm sao để phụt cái ra con luôn, không đau, khỏe mạnh về nhà. "



" Ừm! "



Anh biết chắc 100% là không thể. Đẻ con mà sao phụt dễ vậy được. Dụ cậu cho qua trước rồi tính. Tới hồi không muốn sinh cũng phải sinh.



Trang Bảo vô tư cầm túi đồ ăn với mấy con tôm hùm tung tăng anh đi về. Cậu nào biêt đẻ xong một lần là tởn tới già.