Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 112 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Trang Bảo mang thai tới tháng thứ tám rồi. Bụng cậu đã to lên rất nhiều. Cố Hàm Dìu cậu xuống ăn sáng, Trang Bảo vất vả lắm mới ngồi xuống được. Cố Hàm gắp thức ăn bỏ vào chén cậu: " Bảo Bảo ăn nhiều vào. Anh trông em có vẻ mệt mỏi quá a. "



Trang Bảo nhăn mặt, xoa xoa bụng: " Bảo Bảo thấy bụng nó đau ê ẩm quá đi. Một chốc lại đau, một chốc lại đau mệt quá. "



Trang Dụ lo lắng cho cậu, nói lời trấn an: " Anh vất vả rồi. Chắc là em bé đang đạp đó. Hồi xưa em mang thai tiểu Minh, tiểu Tinh cũng quấy phá dữ lắm. Anh ráng ăn rồi lên lầu nghỉ ngơi. "



Trang Bảo gật gật đầu: " Ừm! Anh biết rồi. Mà tiểu Dụ sao em không nói cho anh biết sinh em bé là khổ vậy a. Anh mà biết trước đã không cùng Hàm Hàm chơi trò chơi ban đêm rồi. Mệt mỏi! "



Ai nấy đang ăn nghe cậu nói xong liền ho sặc sụa. Trang Dụ đỏ mặt nói: " Anh Bảo có hỏi em đâu mà em nói. Với lại ai biết anh Bảo với anh hai lại yêu nhau đã vậy còn ăn cơm trước kẻn nữa chứ. Mà sớm hay muộn gì anh cũng phải sinh con thôi. Đàn ông nhà đàn ang nhà này tinh lực dồi dào dữ lắm. "



Cố Ngạo cười tà, ôm vợ âu yếm: " Ai da! Em đây là khen anh có thực lực đúng không? Hay ăn cơm xong chúng ta lên làm chuyện đại sự để sinh em cho tiểu Minh, tiểu Tinh đi. Hắc hắc! "



Trang Dụ ớn lạnh cả người: " Anh bị điên à. Sáng sớm mà hứng dữ vậy. Em nói rồi, không sinh con nữa đâu. Anh có giỏi tự đi mà sinh đi. "



Cố Minh, Trang Tinh ủng hộ cha mình: " Đúng đó baba! Sinh em bé đi nha. Sinh thêm chục đứa nữa cho tụi con chơi chung. "



Trang Dụ điên máu: " Baba không phải heo nái đâu mà sinh lần mười đứa. Không có em gì hết. Ăn cơm đi! "



Hai nhóc chọc ghẹo baba tiếp: " Tụi con nào dám chê baba là heo. Baba sinh mười đứa nhiều lần cũng được vậy. Đâu nhất thiết phải là một lần. ha ha ha! "



Trang Dụ nói không thành lời: " Con... Các con... Aaa tức chết mất. Chồng với chả con. "



Hai nhóc thổi kèn đánh trống, vỗ tay khuyến khích: " Baba sinh em bé! Baba sinh em bé! Cha cố lên! Cha cố lên. "




" Không có! Em truyền có chút máu mà. "



Cố Hàm bây giờ càng hoảng sợ hơn. Tình hình Trang Bảo không khả quan, anh biết làm sao đây? Từ lúc làm bác sĩ tới giờ đây là lần đầu anh cảm thấy mình bất lực, vô dụng tới như vậy. Anh có thể cứu sống biết bao nhiêu người nhưng lại trơ mắt nhìn vợ mình gặp nguy hiểm mà không giúp được gì. Cố Chính Khanh vỗ vai anh, không nói lời nào nhưng ông cũng làm anh đỡ áp lực hơn phần nào.



Lại qua mấy tiếng nữa, đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ đi ra nói: " Chúc mừng mọi người! Cháu bé là một cậu con trai. Cả ba lẫn con đều tai qua nạn khỏi. Tuy sinh thiếu tháng nhưng cháu bé khá là kháu khỉnh, khỏe mạnh. Mọi người yên tâm. "



Cố Hàm mừng rỡ, hỏi bác sĩ: " Cho hỏi khi nào tôi mới được vào thăm vợ và con mình. "



" Vợ anh đã được chuyển qua phòng bệnh thường rồi. Anh có thể vào thăm bất cứ lúc nào. Còn cháu bé thì hãu đợi chúng tôi kiểm tra tổng quát kĩ càng rồi anh hãy gặp. "



" Cám ơn bác sĩ! ".



Mọi người vui mừng chúc mừng anh đã được làm cha. Cố Hàm chạy đi thăm Trang Bảo. Anh đến gần cậu, sờ sờ gương mặt tái nhợt của cậu: " Cám ơn em đã sinh cho anh một đứa con trai khỏe mạnh. Anh vui lắm. Chừng nào em tỉnh lại anh sẽ nhờ bác sĩ cho chúng ta gặp con. "



Cố Hàm đặt lên trám cậu một nụ hôn ấm áp. Anh nắm tay cậu chờ cậu tỉnh dậy người đầu tiên mà cậu thấy sẽ là anh. Mọi người im lặng, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng. Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa về nhà trước. Cố Diễm, Trang Duy đi mua đồ ăn cho anh và Trang Bảo. Trang Dụ với Cố Ngạo thì về lấy một ít quần áo cho cậu. Đườn nhiên việc công ty đều dồn về Cói Hủ và Hạ Tử Thần Làm thay. Chuyến này tuy làm việc vất vả hơn nhưng họ không phàn nàn mà là vui. Cố Hủ sóng vai với vợ đi làm: " vợ! Hay là chúng ta cũng sinh con đi. Anh và em đến bệnh viện thụ tinh trong ống nghiệm rồi nhờ người mang thai hộ. Giống như anh cả vậy đó. Em coi hiện tại ai cũng có con hết rồi, mỗi mình chúng ta là chưa có a. "



Hạ Tử Thần cười cười: " Được! Chờ khi nào anh dâu khỏe lại rồi chúng ta liền đi. "



" Cám ơn em! Bà xã đại nhân. "



" Vợ chồng mà cám ơn cái gì chứ. Đi nhanh lên, còn nhiều việc phải làm lắm đó. "