Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 113 :

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Trang Bảo sau một giấc ngủ dài thì tỉnh dậy. Cả người cậu đau ê ẩm đặt biệt là vùng mông. Cậu đưa tay sờ sờ bụng hỏang hốt nghĩ: " Ủa? Sao bụng mình xẹp lép vậy ta? Hông lẽ con mất rồi! "



Cậu mếu máu khóc, vỗ vỗ đầu Cố Hàm đang ngồi ngủ gục cạnh cậu: " Hàm Hàm! Anh tỉnh dậy đi. Hức hức. "



Anh tỉnh giấc, ngồi thẳng dậy. Anh lau nước mắt cho cậu, lo lắng hỏi: " Bà xã em đau lắm hả? Sao lại khóc rồi? "



Cậu chỉ chỉ bụng mình: " Hàm Hàm? Bụng Bảo Bảo xẹp lép rồi. Vậy con chúng ta mất rồi hả? Hu hu! "



Anh cười cười: " Em suy nghĩ bậy bạ gì vậy a. Em sinh con rồi đương nhiên bụng không to nữa. Con trai chúng ta vô cùng khỏe mạnh luôn. Một lát anh xin bác sĩ bồng con qua cho chúng ta coi. Anh cũng chưa nhìn thấy mặt con trai mình nữa. "



Cậu gãi gãi đầu: " Ủa? Anh nói là một tháng nữa em mới sinh mà. Sao giờ sinh rồi? "



Anh ngẫm nghĩ giờ giải thích sao cho cậu hiểu đây a. Anh chợt lóe lên ý nghĩ: " À! Thì tại con muốn thấy mặt chúng ta sớm hơn nên mới ra đời sớm vậy đó. Với lại nó cũng thương baba mang thai vất vã nữa. Sinh sớm đỡ cực hơn a. "



Cậu bậm bậm môi: " Ừm! Đúng là con trai ngoan. Vậy lần sao mà em có mang thai nữa kêu nó một ngày rồi chui ra luôn. Chớ tới 9, 10 tháng chờ muốn mòn răng lại khổ nữa. "



" Ấy ấy! Đâu có được em. Con chúng ta phải đủ lớn mới chui ra được a. Mới có một ngày chui ra là nó không có mắt, mũi, miệng, tai, chân gì hết á. Em nghĩ coi vậy con mình đâu có sống được đâu. "



Cậu vò đầu bức tóc: " Sao mà khó hiểu quá vậy nè? Mà đau quá a, Bảo Bảo không sinh con nữa đâu. Một lần là muốn ngỏm rồi. Bây giờ con đau muốn chết nè. Vậy mà anh nói không đau a thực chất là quá đau luôn. "



Anh hôn hôn mặt cậu: " Anh biết! Xin lỗi! Đã để em chịu nhiều khổ cực rồi. Em có khát nước không? Anh lấy cho. "




Nhóc con được an ủi không khóc nữa, mắt nhắm nghiền ngậm ngón tay ngủ. Cố Hàm giở khóc giở cười.Chuột con ơi mẹ con thiệt là. Chuột cái là em ấy chứ còn ai nữa trời. Cố Hàm cười ha hả nhìn cậu: " Con mình mới sinh da mỏng thì thấy vậy thôi. Qua vài ngày nữa là nó đẹp, bình thường lại hà. Con nít nào sinh ra mà chẳng vậy. "



" À! Ra là vậy. Hàm Hàm. Anh đưa con cho Bảo Bảo bế tí đi. "



Cố Hàm chỉnh tư thế đàng hoàng cho cậu rồi đặt đứa bé vào lòng cậu. Trang Bảo một tay ôm bé con, một tay lấy ngón tay nhỏ nhắn của nhóc ra. Chẳng hiểu so lúc này mắt cậu thấy cay cay làm sao ấy. Cảm xúc dâng trào khi con đang nằm trong lòng mình. Cậu nhìn cái miệng mấp mái, chút tí của bé không khỏi đỏ mặt. Con trai cậu dễ thương quá đi, nhìn kĩ thì không có xấu lắm. Mặt cũng giống Cố Hàm vài nét đó chứ.



Trang Bảo nhìn kĩ bé một lượt, rồi chợt nhớ tới con trùng đất của Cố Hàm. Cậu thắc mắc không biết nó có bự như anh không há. Chắc bự lắm! Cậu vạch tấm vải che thân của con ra, coi chỗ ấy ấy của con. Trang Bảo lắc đầu, thất vọng dữ dằn dện. Gì đâu mà có tí nị hà. Nhỏ hơn của cậu nhiều luôn ấy. Cậu cầm nó lắc nhẹ qua nhẹ lại, kêu lên: " Hàm Hàm! So con trùng đất của con trai mình nhỏ dữ vậy a? Ít ra nó không to bằng anh thì cũng to bằng em chứ nhỉ? "



Anh dai dai trán, che lại chỗ kín cho con trai: " Vợ ơi là vợ. Con mình còn nhỏ thì làm sao mà cái đó bự được a? Em chớ có sờ mó lung tung, hại sự phát triển tinh lực trong tương lai của con trai chúng ta đấy. "



" Anh làm gì thấy ghê vậy? Em sờ có chút thôi mừ. Em có cắt của nó luôn đâu mà sợ a. Của nó còn nhỏ lắm nên vô hại với em. Có cắt thì em cắt của anh trước, đồ yêu nghiệt hại người. Ma đầu trùng đất. "



" Em thăng cấp tới ma đầu luôn a. Anh không dám nhận đâu. Cầu xin bà xã tha cho anh một con đường sống. "



Cậu đắt chí vô cùng: " Tạm tha cho anh lần này. Bé thỏ vài bữa nữa ráng mà đẹp trai lên để baba ngắm nha. Con xấu quá là ế nhệ à nhe. "



Bé con nghĩ trong đầu: " Mới có mấy ngày tuổi mà ế gì baba? Nói đu nói lại vẫn là baba chê con xấu. Baba hãy chờ đi, con sẽ đẹp trai, đáng yêu hơn cả cha luôn cho coi. "



Cả nhà ba người quây quần bên nhau hạnh phúc vô cùng. Có cái lâu lâu lại phải chịu vài cú sốc với những câu hỏi khó đỡ của cậu. Cố Hàm không biết tại sao mà vợ mình lại nghĩ ra mấy chuyện mà không ai nghĩ tới luôn í. Phải tập ứng phó, làm quen lâu dài thôi a.