Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 178 : Yên tâm! Con bé không nghe đâu!
Ngày đăng: 17:37 30/04/20
Lên phòng đóng cửa cẩn thận lại, Trang Dụ quay qua quay lại: " Mình không có cái nôi! Để con bé ngủ ở đâu đây? Hay là để con bé ngủ chung với vợ chồng mình đi. "
Làm sao mà Cố Ngạo chịu để chuyện đó xảy ra được. Anh còn biết bao nhiêu chuyện phải làm với vợ a. Cái bỏng đèn này tuy nhỏ nhưng sáng còn hơn ánh nắng mặt trời. Nhất quyết không đồng ý. " Thôi! Để con bé ngủ chung nguy hiểm lắm. Tối anh nằm ngủ lăn qua lộn lại đè trúng con bé bị thương nữa là mệt lắm. Bên phòng anh hai có mấy cái nôi lận. Anh qua mượn một cái. Em chờ anh chút. Nhanh lắm! "
Cậu miễn cưỡng gật đầu: " Ừm! Đi nhanh nhanh nha ( thực ra thì càng lâu càng tốt) "
" Ok! Chờ anh xíu nghen. "
Cố Ngạo tranh thủ chạy đi qua phòng Cố Hàm. Trang Dụ ôm em bé Hạo lẩm bẩm: " Ai du! Cục cưng à. Số chú khổ quá mà. Tính có con thì hôm nay chú được ngủ yên rồi. Ai ngờ chồng chú cỡ nào cũng có cách giải quyết. Đúng à lấy chồng quá thông minh cũng không tốt. "
Em gái bé Hạo chu chu cái mỏ: " Ưm... a a! Măm măm. Tịt tịt. Vui... Vui... " măm măm! "
Trang Dụ ngộ nhận những gì con bé nói: " Con nói chú nên ngủ trước khi chồng chú về đúng không? Chú cũng nghĩ vậy đó. Chúng ta ngủ rồi thì anh ấy không phiền chú nữa. Đi ngủ nào cục cưng! Con gái đúng là ngoan hơn a. Đáng yêu chết mất. "
Nói là làm, Trang Dụ ôm em bé Hạo leo lên giường nhắm mắt giả bộ ngủ. Cậu không tin đêm nay không thoát khỏi cảnh bị anh đè. Mông ngày nào cũng bị hành hạ tả tơi. Đau thấy ngựa luôn a. Hic hic!
Cố Ngạo bên kia gõ cửa phòng Cố Hàm: " Anh hai! Mở cửa cho em a. Em có chuyện cần nhờ vã đây. "
Cố Hàm ôm bé Thỏ cho bú sữa đi ra mở cửa. Cố Hàm không thèm ngó ngàng tới Cố Ngạo, lạnh nhạt hỏi: " Em có chuyện gì nữa đây? Bị vợ đuổi tính qua ngủ ké một đêm à. Anh không có cho đâu nghen. "
" Ồ! Em mệt à. Vậy anh để em đè anh hén. Em chịu không? "
" Được... Không không không. Anh đừng hòng lừa gạt em. Em không dễ bị lừa như vậy đâu. "
" Em rõ ràng phái gần chết mà còn xạo. Em còn có khả năng muốn đè anh chứng tỏ em còn đủ sức lăng giường cùng anh. Em chấp nhận số phận đi. "
Tới nước này cậu cố tùm cho mình một cái cớ: " Không được! Có con nít ở đây, chúng ta không thể làm bậy. Nó sẽ ảnh hưởng đến sự trong sáng, ngây thơ của con bé đó. Ngày mai rồi làm, thời gian chúng ta còn dài mà. Anh hấp tấp thế làm gì a? Lâu lau để em nghỉ xả hơi tí chứ. "
" Chuyện đó em khỏi lo. Anh trang bị đầy đủ hết rồi. Bây giờ con bé đang lạc vào thế giới thần tiên của nó. Cho nên không ảnh hưởng gì đến tương lai của con bé sao này đâu. Em la đến tắt tiếng con bé vẫn ngủ ngon như thường. Hắc hắc! Anh là con sâu trong bụng em mà sao không biết em nghĩ gì. Ngoan ngoãn anh còn nhẹ nhẹ chút không thì em đau ráng chịu. "
Hết đường trốn thoát, Trang Dụ buông xuôi thuận theo anh. Lỡ rồi thà lếch được mấy bước còn hơn nằm liệc giường. " Anh tới đi. Nhớ nhẹ dùm em cái. Mai em còn phải đi làm a. Hic hic! "
" Ok! Hắc hắc! "
Cố Ngạo như sói đói lâu năm vồ lấy cậu ăn tới tấp. Tiếng rên rĩ vang khắp căn phòng. Hai người đang tập trung ăn chơi sa đọa mà không để ý tới có người đang nhìn mình chăm chăm. Em gái bé Hạo lăn lộn, bò dậy vén hí hí màn coi hai người vận động kịch liệt. Con bé lẩm bẩm: " Tịt... tịt... măm măm. "
Cái tai gấu cũng rớt ra từ lúc nào không biết. Bao nhiêu tiếng động này kia kia nọ, con bé không nghe xót một tiếng nào. Hơn hết là hai vợ chồng Cố Ngạo chơi mà không chịu tắt đèn, càn dễ để con bé quan sát hơn. ( thịt ăn đã mắt con bé:)))