Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 179 : Con bé bị bệnh rồi anh ơi!
Ngày đăng: 17:37 30/04/20
Sáng Trang Dụ ráng thức dậy, lê lết cái thân xác tàn tạ của mình đi đánh răng. Vệ sinh cá nhân sạch sẽ, cậu tới xem em gái bé Hạo đã dậy chưa
. Mở mang ra coi thử, cậu hú hồn hú vía. Con bé mắt mơ màng, quần mắt sắp đen thành mắt gấu trúc, miệng lẩm bẩm: " Bạch... bạch... bạch... tịt... tịt. Măm măm... "
Trang Dụ ôm bé lên, chạy tới chỗ Cố Ngạo gọi: " Ông xã! Dậy dậy! Có chuyện gấp lắm rồi a. Vô cùng nghiêm trọng nè. "
Cố Ngạo ưỡn à ưỡn ẹo, hơi mở mắt nói: " Mới sáng sớm mà em tràng trề sức sống dữ a. Em có chuyện quan trọng gì? Chẳng lẽ muốn cùng anh ân ái mấy hiệp nữa? Anh sẵn sàng tiếp chỉ phục vụ em ngay lập tức. "
Trang Dụ tức muốn hộc máu, tán mặt anh cái bốp: " Ân ái cái con khỉ cục đuôi á. Anh mau dậy coi con bé bị làm sao này? Giỡn không đúng chỗ chút nào cả. Không biết nó có bị bệnh gì không đây? "
Nghe vậy, Cố Ngạo ngồi bậc dậy, mở to mắt nhìn con bé: " Con bé bị làm sao? Nó sốt hay là tiêu chảy, ói mửa. "
Cậu lắc đầu: " Đều không phải a. Bệnh này là lần đầu tiên em thấy đó. Chiều nay em làm sao ăn nói với chị Lâm đây? Mình không chăm sóc con gái họ chu đáo đã vậy còn làm con bé bị bệnh nữa. "
Em gái bé Hạo trạng thái vẫn vậy, miệng lẩm bẩm: " Tịt... tịt... măm măm... bạch bạch bạch... "
Cố Ngạo nhún nhún vai: " Con bé không lẽ đòi ăn thịt với bạch tuột hả? Nảy giờ lẩm bẩm có mấy từ hoài hà. Mắt nó giống như cả đêm không ngủ chút nào vậy. Hay lát nữa chúng ta đem con bé đi khám bác sĩ thử coi sao. "
Trang Dụ gật đầu đồng ý: " Ừm! Anh mau đi vệ sinh đi. Bệnh không thể kéo dài đâu, đối với con nít rất là nguy hiểm đó. "
" Anh biết mà. Con bé không sao đâu, em bình tĩnh lại chút. "
Cố Ngạo nói đúng, càng lúng túng càng hỏng chuyện, cậu phải bình tĩnh chờ anh ra mới được. Vuốt ve an ủi mặt gái bé Hạo: " Cục cưng ngoan a. Lát chú đưa con đi khám là hết bệnh ngay thôi. Ngoan, ngủ tí đi con. A... a... Ngoan ngủ ngon nha. "
Dỗ một hồi, con bé cũng nhắm mắt ngủ chút nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra những tiếng kì lạ. ( Chắc hôm qua vợ chồng Cố Ngạo chơi dữ quá nên mới ám ảnh luôn trong giấc ngủ của con nhóc nè! 😎😎. Mị quả nhiên độc ác, đang đầu độc một em bé trong sáng nữa.)
Một lúc sau, hai vợ chồng đi xuống lầu. Cố Ngạo nói với Cố Diễm: " Anh cả, sáng này anh chở tụi nhóc đi học dùm em. Vợ chồng em phải đưa con bé đi khám bệnh rồi. Chiều nay em rước tụi nhỏ cho. "
Bình tĩnh lấy lại khí thế bác sĩ, anh ta nói: " Này có phải bệnh đâu mà chửa. Cho con bé uống một chút sữa, ru ngủ cho con bé kà được. Còn chuyện trong sáng tương lai của con bé thì phải xem số trời định đoạt ra sao. Xong rồi, đi về dùm đi, còn nhiều bệnh nhân cần tôi khám lắm. Nhớ gởi tiền công! "
" Tao biết rồi! "
Cố Ngạo đỡ Trang Dụ đứng lên: " Chúng ta đi thôi. Sáng giờ chưa ăn gì anh đói bụng quá chừng. "
Đang nói chuyện, có một chàng thanh niên thân hình cao lớn đẩy cửa vào: " Bà xã ơi! Anh mang đồ ăn tới cho em nè. Có món em thích nhất luôn á nha. "
Bác sĩ nhăn mặt nhăn mày: " Sao không đi học đi. Giờ này tìm tôi có chuyện gì nữa. Sáng mới thấy rồi mà, sinh viên năm cuối rồi đó, không khéo rớt tốt nghiệp bây giờ. "
Chàng thanh niên cười nhe răng tới ôm lấy bác sĩ: " Cám ơn bà xã đã lo lắng cho ông xã nga. Sáng nay thầy có việc bận nên trống tiết, anh mới mua đồ ăn thăm em nè. "
" Sửa cách xưng hô lại. Tôi lớn hơn cậu 10 tuổi lận đấy. Kêu chú nghe rõ chưa. "
" Hôi! Không kêu chú đâu. Đã làm vợ cho dù tuổi nào cũng là vai bé, anh kêu em là em đúng rồi. Hắc hắc! Bà xã! Chiều nay làm xong rãnh không? Đi xem phim với anh. Hai thằng con trai của mình thì để mẹ anh trông là được rồi. Mình còn trẻ nên tranh thủ tận hưởng cuộc sống. "
" Không rãnh! Về còn ngủ nữa. Ngủ quan trọng hơn, phim có gì đâu mà coi? "
Cố Ngạo tự nhiên bị ăn cẩu lương, trả đùa thằng bạn: " Cậu đưa nó đi coi phim ma đi. Anh mày đảm bảo nó sẽ bấu víu mày không buông. À quên nữa. Chửi một câu cho ói hết cẩu lương ra đã. Cái lũ cẩu lương chết tiệt, coi trình vợ chồng tao sản xuất cẩu lương này. "
Nói rồi anh đè Trang Dụ hôm môi đắm đuối. Đã cái nư, Cố Ngạo liếm liếm môi, hất mặt nghênh ngang kéo vợ đi ra ngoài.
Chàng thanh niên trăn trối nhìn vợ chồng anh khuất bóng, liền bắt chước: " Chúng ta cũng tới luôn em. "
Một màn mèo vờn chuột sau đó xảy ra trong phòng khám đầy ái mụi.