Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 180 : Con bé có thiệt là bình thường không vậy anh?
Ngày đăng: 17:37 30/04/20
Ngồi trong xe dỗ em gái bé Hạo ngủ, Trang Dụ hỏi Cố Ngạo: " Ông xã! Rốt cuộc anh có bao nhiêu người bạn vậy? Tới bác sĩ cũng là bạn anh rồi thêm ông nào ở bên Nhật giới thiệu thuốc bậy bạ cho em uống nữa. Anh quen biết rộng rãi thiệt nha. "
Anh cười hì hì, nhéo nhéo mặt cậu: " Anh là người làm ăn đương nhiên phải giao thiệp rộng rồi. Cái thằng bên Nhật là bạn nối khố của anh, còn cái thằng bác sĩ hồi nãy là bạn cùng lớp của anh suốt mười mấy năm a. Anh không hiểu sao thằng đó bám dai như đĩa, anh học lớp nào là nó học lớp đó, chỉ có khi học đại học khác ngành mới chia ra thôi. Anh tính đi tính lại anh có cả hàng trăm thằng bạn thân lận. Lâu lâu gặp hàng huyên tâm sự chơi. Hắc hắc! Mà nói chứ, chỉ 5% trong số đó có vợ là nữ, còn toàn bộ đều có vợ nam hết a. Toàn do anh se duyên, kết tóc hết đấy. Thấy anh hay ghê không? Hắc hắc! "
Trang Dụ há hốc mồm, trăn trối nói: " Anh đúng là yêu quái đầu thai. Hèn gì giờ còn nhiều gái ế quá trời quá đất. Anh đem trai đẹp của con người ta đi hết rồi còn gì. Mà em không tin trong số bạn anh quen chỉ có 5% là thẳng. "
" Ờm! Ngược đời cái là lúc anh chơi thì có 95% là thẳng, 5% là bể bóng. Sau một khóa huấn luyện thì giới tính đảo lộn cho nhau hết rồi. 5% bể bóng đó là 5% có vợ là con gái đấy, 95% còn lại bị đè không thương tiếc tương tự như thằng bạn anh hồi nãy ấy. Coi như đây cũng được gọi là tài năng thiên bẩm của anh. he he! "
" Cái gì? Bị đè tập thể luôn á. Trời ơi là trời. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Anh là ác ma của ác ma. "
Thắng xe cái két tới một nhà hàng sang trọng, Cố Ngạo chồm tới hôn hôn cậu: " Em nghĩ anh chịu để tụi nó ngang hàng với mình à. Nói chung cũng không phải di anh hoàn toàn. Tại tụi nó yếu ớt thôi, đủ mọi cách để đè thịt tụi nó dễ dàng. Ngu ráng chịu mắc gì tìm anh oán trách. Đúng không nè. "
Trang Dụ vội che mắt em gái bé Hạo lại sợ nó lại vô tình thấy mấy hình ảnh không tốt. Xoay mặt sang chỗ khác, cậu mắng: " Anh lại giở chứng nữa hả? Anh coi con bé ra nông nổi này mà anh còn đòi làm trước mặt con bé. Anh dạy hư con nít vừa vừa phải phải thôi. Hai thằng con mình là quá đủ rồi nhe. "
Cố Ngạo chu chu cái mỏ nhọn như con cá chùi kiến, giọng oan ức lắm luôn. " Anh thơm vợ có mấy miếng thôi mừ. Anh có làm gì bậy bạ đâu. Vợ của anh, anh có quyền xài sao xài chứ. Ai mượn con bé này nhiều chuyện mở mắt coi chi. Mới có một đêm nên chắc không sao đâu. Lớn lên là nó tự quên hết hà. "
" Anh nói nghe hay quá ha. Không biết con bé có bị di chứng gì sau này không nữa. Bị gì là em biết lấy gì đền cho ba mẹ Gia Hạo? Hazz! "
" Anh đang cố đây nè. Nhóc con qua bú nụ chú nè! Nụ chú to hơn, chắc có sữa. Qua đây bú mới no. Ngoan chú thương. "
Dường như con bé nghe được lời Cố Ngạo nói, buôn nụ cậu ra quay đầu định táp nụ của anh. Cố Ngạo nhanh hơn một bước đút núm bình sữa vào miệng con bé. " Phù! Hú hồn! Xém chút anh bị con nhỏ này dê. Quả nhiên không thể xem thường con nít. "
Trang Dụ ôm ngực, lấy khăn giấy lau lau chỗ áo bị dính nước miếng của com bé. Cậu ai oán: " Trời ơi là trời. Em là đàn ông a. Tiểu Minh và tiểu Tinh đó giờ com chưa có vụ bú nụ em vậy đâu. Thế mà hôm nay, ôi trời ơi. Xấu hổ chết đi được. "
Cố Ngạo ôm con nhóc giơ ra xa mình: " Bây giờ không đi quán nữa! Chúng ta về nhà. Anh phải thanh tẩy nụ em thật sạch sẽ. Cơ thể em chỉ có anh mới có quyền chạm. Nếu con nhóc này không có quan hệ anh em với Gia Hạo là anh bẻ hết mấy cái răng mới mọc của nó ra. "
Con bé nhã núm giả ra, miệng nhảm nhảm: " Tịt tịt... bú bú... sữa sữa... dài... dài... bạch bạch... Măm măm. "
Anh trừng mắt: " Còn nhảm nữa chú bẻ hết răng con thật đấy. Cái hôm qua không phải sữa, cũng không phải nụ, con không được nhớ. Nghe rõ chưa. Về mà bú sữa mẹ con ấy. "
Trang Dụ nhớ tới viễn cảnh lăn lê bò lết, đùa bờm mình đủ trò của anh mà bị con bé chứng kiến thiệt là đắng lòng.
" Thôi tiêu luôn rồi! "