Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 197 : Thì ngay từ đầu lí do đi học của con mình là vậy mà!
Ngày đăng: 17:37 30/04/20
Trang Dụ tờ mờ sáng đã tỉnh dậy, động một cái cậu đau xanh mặt xanh mày: " Ai ui! Đau mông quá đi mất, cái lưng của tôi. Cố Ngạo đáng ghét, lần nào cũng chơi mình nữa sống nữa chết như vầy. Riếc chết sớm quá! "
Cậu đưa tay nhéo nhéo cái gương mặt còn đang say giấc kế bên mình. Nhéo đến mặt anh đỏ ửng cậu mới thôi, chuyển sang sờ sờ, xoa xoa mặt anh. " Ông xã thối tha! Anh sao mà sắc lang quá vậy a. Nhưng mà anh cũng đẹp trai chết đi được. Muốn ghét anh mà ghét không nổi. Hazz! "
" Ghét không nổi vậy yêu anh đi. Hắc hắc! "
Cố Ngạo đưa tay kéo cậu vào lòng mình, miệng cười sung sướng. Vùi đầu vào ngực anh, cậu hơi hơi bất ngờ tí: " Anh dậy hồi nào vậy? Dậy rồi thì mở mắt ra đi, còn giả bộ diễn trò. "
Anh mặt gian xảo, tay sờ mó lung tung trên người cậu: " Ờm! Anh dậy hồi nào vậy cà? Dậy từ cái lúc em gọi tên anh đó. Cố Ngạo! Hắc hắc! Giận mà kêu tên anh nghe kích tình thấy sợ hà. Vợ anh đáng yêu làm gì cũng thuận mắt hơn so với người thường. "
Hơi nhoẻn miệng cười một chút, cậu chọt chọt cơ bụng đầy múi mít của anh: " Lẽo mép! Chỉ biết dụ em là giỏi thôi hà. "
" Vợ anh thì anh phải dụ chứ. Không lẽ anh ra ngoài dụ dỗ vợ người ta à? Em thích anh có thêm vợ bé chăng? "
" Xía! Đồ điên! Anh thử có thêm vợ bé coi. Anh cưới về được chứ không có ăn được đâu. Em dụ vợ bé của anh bỏ nhà trốn theo em luôn. Cho anh nghẹn chết vì tức a. "
Anh cười ha hả, cúi đầu thơm lên trán cậu một cái: " Em cũng chiêu trò lắm đấy. Thương em quá chừng hà. Vợ bé gì chứ, anh đây không có cần. Một mình em là đủ xài. Nhiều vợ quá dễ chết sớm lắm. "
Nắm lấy cái tay dê sồm của anh ra, cậu mắng: " Mông em đau. Sờ được sờ hoài nha. Đi vệ sinh lẹ rồi còn chở em đi làm. Hôm qua nghỉ làm một hôm rồi nay phải đi làm lại a. Kêu tụi nhỏ dậy đi học nữa. Nay trời đổ mưa đỏ hay sao ấy mà không thấy hai thằng con mình qua đập cửa. "
Luyến tiếc rời đi cơ thể mềm mại, quyến rũ của vợ, anh mò dậy đi đánh răng: " Ừm! Chờ chút anh ra giúp em vệ sinh. "
Thay đồ, chuẩn bị này nọ anh dìu Trang Dụ qua phòng mấy nhóc gõ cửa: " Các con mau dậy đi! Tới giờ đi học rồi này. Các con có nghe thấy không. Không lên tiếng cha đi vào à nha. "
Hắc hắc! "
" Ờ! Qua trường đúng là te tua thiệt nha. Phải nói sức công phá của nhà mình rất lớn luôn. Chưa sập trường đã là may mắn lắm rồi. Nghỉ một hôm cũng tốt, đỡ xin nghỉ học này nọ. "
" Đi ăn cơm thôi. Lát anh chở em đi làm. Kệ sự đời đi em ơi. Chuyện mình cần quan tâm là chuyện khác kìa. "
" Ừm! Ăn cơm! Tụi nhỏ có vợ rồi em không cần lo nữa. Người ta đầu bạc mới thấy được cảnh con lấy vợ, gả chồng. Còn em tuổi trẻ, tóc xanh mơn mởn đã thấy con lập gia thất rồi. Cảm giác con em nó do vợ sinh chứ không phải sinh. "
Anh cốc trán cậu: " Sinh bằng niềm tin chắc luôn. Nói vậy em sinh ra anh rồi. Anh kêu em là mẹ hén! Mẹ ơi! Mẹ Dụ à! Mẹ Dụ Dụ ơi! "
" Câm miệng! Em là vợ không phải mẹ nha! "
" Ha ha! Vợ mẹ! "
Uông Nguyệt Hoa nói từ xa: " Mẹ có chồng chứ mẹ không có vợ nha. Chồng mẹ chứ không có vợ mẹ. Tuy là ba con yếu yếu sinh lý tí nhưng vẫn còn xài được. Không được khi dễ chồng mẹ. "
Cố Chính Khanh đập tờ báo xuống bàn: " Tui không thấy tụi nó khi dễ tui mà là bà khi dễ tui a. Rãnh quá nói chuyện này ra hoài hà. Chê thì tối đừng có mò tới. "
" Em đâu có chê anh đâu. Em bên vực anh đó nha. "
Ha ha! Bên vực ghê a. Có gì của chồng còn yếu nữa nói ra dùm luôn đi.