Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 212 : Nhập tâm diễn so deep! (1)

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Cố Ngạo đưa tiểu Hiếu đến phòng của nhóc: " Con với thầy Sinh học ở đây đi. Chú dắt tiểu Hòa với tiểu Thuận qua phòng khác chơi. Con nhớ phải chăm chỉ học tập để tiến bộ đó nha. "



Tiểu Hiếu nhái mắt với với anh: " Con biết rồi! Cám ơn chú ba! "



Qua phòng chứa đầy đồ chơi, Cố Ngạo để hai nhóc con vào: " Hai con tâm tình, chơi đùa với nhau đi. Chú ba đi bồi vợ đây. Báy bay! "



Anh cũng nhái mắt với tiểu Hòa rồi bỏ đi tìm vợ. Đang đi điện thoại trong túi anh vang lên: " Alo! Chị Lâm điện em có chuyện gì vậy? "



" À! Xin lỗi làm phiền gia đình rồi. Con gái tôi nó bệnh phải đi bệnh viện khám, không ai ở nhà chăm sóc Gia Hạo hết nên tôi gửi bé qua nhà anh ngủ một đêm được không? Lát tôi nhờ ba bé chở bé qua. "



Cố Ngạo cười khách sáo nói: " Có gì đâu mà phiền! Hai nhóc con nhà em biết Gia Hạo qua chơi chắt chắn rất vui a. Anh chị gửi Gia Hạo ở lại chơi mấy ngày cũng được hết. "



" Dạ! Làm phiền anh rồi! Cám ơn anh nhiều. "



" Ừm! Vậy thôi em cúp máy đây. Tạm biệt! Chúc bé mau khỏi bệnh! "



Cố Ngạo cất điện thoại, đi xuống lầu nói tin vui cho hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh. Hai nhóc mừng rỡ nhảy nhót như điên: " Yea! Bé Hạo sắp tới chơi rồi! Yea! Yea! "



Trong phòng, tiểu Hiếu lấy cuốn sách lớp một ra, xin bài kiểm tra 0 điểm của bạn về sửa tên đưa cho Hứa Sinh coi, mặt biểu cảm trông ngốc nghếch thấy sợ: " Thầy Sinh ơi! Đây là bài kiểm tra tuần trước của em. Em không biết làm gì hết trơn hết trọi a. Nhìn vô muốn ngu người luôn. "



Hứa Sinh xem xét bài kiểm tra toán óc vịt tọt của nhóc con. Bài tính 1+1 = 3 là thấy thôi rồi. Hứa Sinh xoa đầu nhóc: " không sao đâu em. Thầy sẽ phụ đạo lại để em lấy lại căn bản. Ngoài toán không tốt ra em còn học không tốt môn nào nữa? "



" Dạ! Em còn học giở môn chính tả nữa. Sai mười lỗi là 0 điểm, em sai mười mấy lỗi luôn. Cô giáo thương tình tặng em cây gậy ( 1đ) cho có với bạn bè. Mấy bạn cười em, chửi em ngốc quá trời luôn. Hức hức! Em đâu muốn học dở đâu tại não em không chịu hoạt động thôi. Hức hức! Ai cũng chê em hết, thầy cũng chê em dốt luôn chứ gì. Em nhỏ chứ em biết tự ái lắm nha. "



Tiểu Hiếu nước mắt cá xấu, thút thít diễn trò tội nghiệp trước mặt Hứa Sinh. Cậu thấy tội nghiệp quá, dỗ dành bé: " Tiểu Hiếu ngoan ha! Thầy không có chê em đâu. Ngoan, không khóc nữa ha. Khóc là xấu đó. Thầy sẽ giúp em tiến bộ hơn. Ngoan! Thầy thương! "



Nhóc nhân cơ hội vùi đầu vào ngực Hứa Sinh, tay ôm ôm sờ mó lung tung: " Hu hu! Thầy thật là tốt bụng mà. Em yêu thầy nhất. Em hứa sẽ cố gắng học thiệt chăm chỉ! "
Giảng lại bài xong, Hứa Sinh thở hắc một cái. " Em nghỉ 15 phút đi. Lát chúng ta học tiếp. "



" Dạ! thầy cũng cần nghỉ ngơi a. Đừng học bài nữa. "



" Cám ơn em! Thầy không thấy mệt. Thầy phải làm cho xong bài tập nữa. Tranh thủ phút nào hay phút đó. "



" Dạ! Vậy thầy học đi. Em không làm phiền thầy nữa! "



Tiểu Hiếu tức tốc chạy xuống lầu pha ly sữa rồi mang lên. Đặt ly sữa xuống bàn, nhóc khều khều Hứa Sinh: " Thầy uống sữa để tẩm bổ cơ thể nè thầy. Chính tay em pha cho thầy đó. Học chăm chỉ vậy dễ đói bụng lắm a. "



Nhìn ly sữa, Hứa Sinh cảm động nhưng lắc đầu: " Thôi! Thầy không thấy đói đâu. Với lại ngại lắm. Em tự uống đi. Uống sữa cho mau lớn. "



" Em pha cho thầy uông thôi a. Thầy không uống là thầy khi dễ em học dốt mới không dám uống. Thầy thầy... uống hết sữa đi mà. Mấy thôi... em bo xì thầy luôn... hức hức! "



Giả bộ tội nghiệp chập 3, ai mà đành lòng làm tổn thương cái vẻ mặt ngây thơ, trong sáng thế chứ. Hứa Sinh cầm ly sữa lên: " Được! Thầy uống! Em đừng khóc! Thầy uống hết liền. "



" Đó! Thầy uống hết sữa rồi nè. Em không khóc nữa nha. "



" Hì hì! Dạ! Em không khóc nữa. Em đem ly đi cất ly rồi xíu học tiếp. Thầy chờ em nha. "



" Ừm! "



Nhìn theo bóng lưng nhóc rời đi, Hứa Sinh cười trừ: " Con nít quả nhiên đáng yêu mà. "



Bị dụ dữ lắm rồi cưng ơi!