Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 213 : Nhập tâm diễn so deep! (2)

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Bên phòng đồ chơi, Trang Hòa diễn vai một thằng nhỏ sắp bị bệnh tự kỉ. Nhóc vào phòng liền ngồi im trong một góc vờ như không thèm ngó ngàng đến Trần Thuận. Nhiệm vụ của tiểu Thuận là chơi cùng với tiểu Hòa, giúp tiểu Hòa hết bệnh bởi vậy đâu có bỏ mặt tình trạng như vậy được. Huống chi bé là người tốt bụng chuyên đánh thằng mạnh bảo vệ thằng yếu mừ. Bé cười tươi thiệt tươi đến ngồi gần tiểu Hòa: " Anh Hòa ơi anh Hòa! Anh chơi với em đi mà. Anh đừng có buồn nữa. Buồn là mặt nhăn nheo mà già lắm đó. "



Trang Hòa liếc mắt nhìn nhan sắc vợ tương lai một cái rồi cụp mắt xuống, tỏ vẻ ưu sầu, không trả lời trả vốn gì cho tiểu Thuận hết. Tiểu Thuận lại bắt chuyện với tiểu Hòa tiếp, tự độc thoại một mình thì cũng được.



" Anh Hòa nói chuyện với em đi mà. Anh nói cho em biết ở trường ai ăn hiếp anh. Anh nói đi, em sẽ đến cho mấy tên đó một trận bầm dập để chúng sau này không dám ăn hiếp anh nữa. "



Bé lại độc thoại một mình tiếp chập ba. Xắn tay áo lên, bé gồng chuột, cả mặt bì gồng mà đỏ chó, mỏ chu chu thiệt nhọn, nhăn nhăn cái mặt trong đáng yêu vô cùng. " Anh coi nè! Chuột của em bự lắm nha! Là chuột cống sống lâu năm đó. Em khỏe mạnh lắm bởi vậy ở trường em không ăn hiếp người ta thôi chứ đừng hòng ai ăn hiếp em. Hi hi! Anh có thể dựa dẫm vào em bất cứ lúc nào. Anh trắng trẻo, đẹp trai nên anh có quyền a. "



Trang Hòa không nhịn được phì cười, tay sờ sờ lấy cái bắp tay của tiểu Thuận. Chuột còn nhỏ hơn chuột mới sinh nữa mà nói là chuột cống. Cơ mà da dẻ tiểu Thuận đẹp, khỏe khoắn ghê. Sờ vào rất thích luôn nha.



Nhìn thấy tiểu Hòa cười, tiểu Thuận cũng vui vẻ chơi ngốc theo: " Ha ha! Cuối cùng anh cũng chịu cười rồi nha. Mừng còn hơn trúng số nữa. Cho anh sờ chuột em thoải mái, miễn anh vui là được. "



Chưa đầy một phút sau, mặt bé toàn mồ hôi hột, thở phì phò: " Anh Hòa ơi! Thôi em xả nha, em gồng hết nổi rồi. Tay em mỏi nhừ hết trơn rồi. "



Tiểu Hòa cười tiếp, xoa xoa tay cho bé: " Ngốc! "



Được nghỉ xả hơi, bé gãi gãi đầu: " Ả? Anh nói em ngốc kìa. Cuối cùng anh cũng nói chuyện với em rồi a. Nãy giờ em ngồi độc thoại một mình buồn lắm a. Mà anh mắng đúng thiệt không có sai đâu tuy là em mạnh như siêu nhân chứ em ngốc lắm luôn. Phải nói là em học dốt như bò í, thua con bò luôn. Ha ha! Tới giờ em còn chưa đếm được thành thạo từ 1 đến 20 nữa kìa. Một chữ bẻ đôi em còn không biết. Baba ở nhà la em hoài mà em dốt vẫn hoàn dốt. "



" Anh sẽ dạy em! "



Nhóc xua xua tay: " Thôi khỏi đi anh. Anh dạy học em một hồi là anh nổi điên như mụ xiêm la luôn đó. Baba em có dạy em thử rồi. Sùng máu dữ tợn luôn hên có cha em cản lại đem baba em vô phòng tâm sự mỏng manh cơ mà tốn sức. Hí hí! "



" Không sao! Anh dạy em được! "




Làm vẻ thẹn thùng ai cũng muốn yêu. Tiểu Thuận hốt hoảng tột độ: " chịu trách nhiệm hả? Là mai mốt em sẽ lấy anh làm vợ đó hả? "



" Ừm! Cũng na ná thế đấy. Em không chịu anh uống nước suối tự tử cho em coi. "



" Dạ dạ! Anh đừng tự tử. Em chịu trách nhiệm, em chịu trách nhiệm. "



" Vậy còn được! "



Tiểu Thuận ngu muội hỏi tiểu Hòa: " Mà anh Hòa ơi! Em hỏi cái nha. Uống nước suối sao mà tự tử được. Uống nước suối chỉ để giải khát thôi mà. "



" Uống nước suối nhiều quá bể bụng chết! "



Tiểu Thuận nhue hiểu hơn, gật đầu lia lịa: " Em hiểu rồi. Bây giờ em mới biết có cách tự tử bằng nước suối vậy luôn á. Chúng ta chơi xếp hình đi. Ngồi không chán lắm. "



" Ừm! Em không quên chịu trách nhiệm với anh nha. "



" Dạ! Em sẽ nhớ, không quên đâu. Anh đẹp trai thế, chịu trách nhiệm em cũng thấy lời không lỗ. Cùng lắm giống như cha em có vợ là con trai thôi. Hi hi! "



Lại một em nữa bị dụ mới màn diễn sâu của người Cố gia. Chậc chậc! Tiểu Thuận về làm vợ người ta chứ không phải làm chồng người ta đâu cưng ơi. Cứ ảo tưởng cho đến ngày động phòng rồi biết.



Mà cũng ngộ, người Cố gia có nhiều cách tự tử ghê lạ ghê. Đập đầu vô gối bông gòn làm ngợp thở chết, uống nước suối nhiều quá bể bụng chết. Nói chung cái gì cũng chết được hết.