Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 233 : Rau đây! Rau đây! Rau thầy Sinh thơm ngon chất lượng!
Ngày đăng: 17:38 30/04/20
Ăn cơm xong, Hứa Sinh đem rau mới cắt rửa sạch rồi cột lại thành từng bó. Tiểu Hiếu chớp chớp mắt nhìn từng động tác, cử chỉ của Hứa Sinh. Nhóc cười hì hì, lay lay tay Hứa Sinh: " Thầy ơi thầy! Thầy bó rau lại để làm gì vậy? Sao không đem ra chợ bán đại đi, ai muốn lấy bao nhiêu thì lấy? "
" Bó lại để dễ bán hơn đó. Chứ ai muốn lấy thì lấy, quơ qua quơ lại rau thầy dập hết. Bó vầy mới bán hết rau a, bó nào cũng như nhau, chất lượng! "
Nhóc gật gật đầu hiểu vấn đề, ngó qua ngó lại không có chuyện gì làm. Nhóc cũng muốn thử bó a!
" Thầy Sinh ơi! Thầy cho em bó phụ thầy nha. Em muốn phụ thầy cơ! "
" Được! Em làm theo thầy nha. "
Hứa Sinh cầm một ít rau lên, tiểu Hiếu cũng bắt chước làm theo. Nhìn thầy lấy dây buộc lại, nhóc cũng cầm buộc theo giống thầy. Buộc xong, nhóc cầm bó rau lên khoe: " Ha ha! Thầy ơi, em bó rau đẹp không thầy? Tự nhiên em thấy mình giỏi cực kì luôn. "
Nhìn bó rau của nhóc, Hứa Sinh gật đầu cười: " Ừ! Em bó đẹp lắm! Em bó xong thầy nghỉ bán, lỗ chết. Bó chi mà bự vậy nè. Cái này gấp hai lần bó rau của thầy luôn. "
Nhóc chu chu mỏ, liếc bó rau của Hứa Sinh rồi nhìn bó rau bự chảng của mình. Nghĩ ngợi một chút, nhóc hỏi Hứa Sinh: " Thầy Sinh, rau này nếu bán thì bao nhiêu một bó? "
" 3 đồng một bó á! Mà em hỏi làm gì vậy? "
Nhóc chạy vào nhà lấy tiền, bươi ra tờ nào tờ nấy cũng từ 100 đồng ăn lên. Nhóc đem tờ 100 đồng đưa cho Hứa Sinh: " Em không có tiền lẽ! Em mua bó rau to này! Trưa thầy luộc hay xào tỏi ran để em chấm nước tương ăn nha! Tiền dư coi như công thầy nấu ăn cho em. "
Hứa Sinh lắc đầu: " Thầy không lấy tiền đâu. Em muốn ăn thì thầy để lại bó rau đó cho em. Em cất tiền đó đi, để dành mua đồ ăn vặt! "
Nhóc một mực nhét tiềm vào túi Hứa Sinh, giậm giậm chân: " Thầy phải lấy tiền của em. Thầy không lấy thì em thà nhịn đói cũng không ăn cơm. Thầy chọn đi! "
Nhóc chạy lại chỗ Hứa Sinh đưa một đống tiền: " Tiền nè! Thầy đếm đi. Hí hí! Mới đầu em định bán 20 đồng một bó cơ nhưng mà nghĩ cũng tội nên em bán giá hữu nghị 10 đồng thôi nha. "
Hứa Sinh há hốc mồm, trăng trối không nói được lời nào. Quả nhiên không phải bán giá rẻ mà người ta mua, quan trọng là phải biết cách ăn nói, đẹp trai, đáng yêu nữa a. Tiểu Hiếu thật sự có khiếu kinh doanh. Đếm tiền xong, Hứa Sinh ôm hôn nhóc, khen ngợi: " Em giỏi quá đi. Tổng cộng được 250 đồng luôn a. Nay thầy sẽ mau nhiều nhiều thịt chút khao em. Coi như trả ơn! "
Nhóc sung sướng xoay mặt qua bên kia: " Em bên này cũng muốn thơm nữa. Thầy thơm có bên không đã nha. "
" Được! Thơm thêm cho em. Nhõng nhẽo thấy mà sợ hà. Moa! Xong rồi đó. "
Nhóc cầm giỏ lên cho Hứa Sinh, nắm tay cậu kéo đi: " Thầy ơi! Em muốn đi dạo quanh chợ a. Thầy dẫn em đi nha. Giờ còn sớm, em muốn đi chơi. "
" Được! Thầy dẫn em đi! "
Hai thầy trò nắm tay đung đưa, cười tươi rói tham quan khu chợ. Hạnh phúc quá hà.
......... Đẹp trai thì có quyền.........
Kha kha kha
( E hèm! Có bạn nói là mình ra nhiều chương quá đọc không kịp á. Mấy bạn nghĩ mình một ngày nên ra mấy chương đây? Tại còn chưa đầy 2 tuần nữa tui sắp đi học gòi nên tranh thủ ra sớm sớm á. Có gì ghi bình luận dưới nha!
Yêu mấy bạn! 😘😘😘! Mị sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của mấy bạn.)