Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 237 : Kéo cả binh đoàn tới chơi.
Ngày đăng: 17:38 30/04/20
Ăn cơm no căng cả bụng, tiểu Hiếu thở phì nằm xảy lại trên giường lướt điện thoại. Đang lướt Facebook like dạo cho người ta thì có người gọi điện đến.
" Alo! Baba điện con có việc gì không? "
" Phải có chuyện mới điện con được à. Con ở nhà thầy Sinh chơi vui quá không thèm nhớ người nhà luôn. Baba buồn dễ sợ. Hic hic! Nuôi con cũng như không mà. "
Tiểu Hiếu cười khanh khách: " Baba bớt diễn sâu lại dùm con đi. Ở trong công ty diễn chưa đủ sâu sao baba? Ha ha. "
" Nói đùa với con tí cho vui thôi. Bâb điện là báo cho con biết 4 giờ chiều nay cả nhà sẽ kéo đến nhà thầy Sinh của con chơi. Baba sẽ mua đồ ăn cùng bếp nướng qua. Tối nay mở picnic đồ nướng. Vậy đi hén, chiều nay gặp con. Báy bay! "
" Alo... rồi xong. "
Kiểu này chắc cái nhà của thầy Sinh bị tróc nóc luôn quá. Nhà đã nhỏ mà người lại đông cộng thêm thần kinh không bình thường nữa a, biệt thự còn muốn sập. Nhóc muốn cuống chạy ra chỗ Hứa Sinh rửa chén, hô:
" Thầy Sinh ơi! Nhà mình sắp bị bão táp cuống đu rồi. Bốn giờ chiều nay cả nhà em kéo tới nhà thầy mở picnic đó. A a a! Thầy vào học bài lẹ lên, chứ nhà em vô chơi là tối thầy không học bài nổi đâu. Thầy để đó, rửa chén cho. "
" Ả? Vậy vậy bây giờ phải làm sao đây? Nhà thầy không có gì để đãi nhà em ngoài bắp với khoai lang đâu a. "
Tiểu Hiếu đến vỗ vai Hứa Sinh: " Thầy không cần lo về chuyện đồ ăn. Baba em đem đồ ăn qua rồi. Giờ thầy tranh thủ học bài chút đi, chứ thầy học bị tuột hạng đừng trách sao xui nhen. "
" Ờm, chuyện đó em không cần lo. Thầy tranh thủ làm bài tập xong sớm để bồi em chơi hai ngày cuối tuần rồi. "
Tiểu Hòa đẩy tay a Thuận ra, lòng khó chịu không thôi. Mặt dù biết là mình nói xạo nhưng cũng đâu có cần bị trừng phạt nặng dữ vậy. Còn là vợ tương lai phạt nữa, đắng cay cuộc đời quá mà.
" Hừ! Coi như anh xui. Chuột có tí tẹo khoe hoài. Anh cũng có chuột chứ bộ. "
" Chuột đâu? Gồng lên cho em coi. "
Tiểu Hòa sắn tay áo, làm màu đủ thứ, rặng thiệt mạnh gồng lên: " Gự à! Coi nè! Đó không phải chuột thì là gì. "
A Thuận sờ sờ, tay lắc lắc chuột của tiểu Hòa. Bỏ ra nhóc ôm bụng cười ha hả: " Đó mà gọi là chuột, chuột gì mà nhảo nhà nhảo nhẹt. Tay anh mỡ lắc động đậy luôn ấy. Ha ha ha! Mỡ không mà cũng đòi có chuột. "
Mấy nhóc còn lại hóng chuyện vui cũng nhịn không được cười lớn: " Ha ha ha! Tội cho anh Hòa quá hà. Anh coi chừng mai mốt lớn lên vai vế bị đổi ngôi đó nha. Ha ha ha! "
Vừa xấu hổ vừa giận, tiểu Hòa mặt đỏ lừ, gầm gừ gầm gừ: " Đáng ghét! Cười nữa là giận mấy người luôn. Ta có chuột chứ bộ, tại nó ẩn thôi. Chờ đi, có ngày mấy người phải sửng sốt vì body của em. Xía! "
" A! Giận rồi kìa. Tiểu Thuận đuổi theo chồng mau lên em. Chồng bỏ là em ế à nha. ha ha. "
Tiểu Hòa giận dỗi lủi vô một góc ngồi, cầm cây cỏ chọt chọt mấy con kiến vô tội. Miệng mắng thầm mấy người anh em phũ phàng của mình. A Thuận mò mò từ đằng sau, ôm hôn tiểu Hòa, nhỏ giọng an ủi đủ thứ. Nhóc hứa tối nay không bắt tiểu Hòa tập thể dục nữa coi như để nhận lỗi. Tiểu Hòa nghe vậy mới gật đầu, xóa giận cho a Thuận cùng mấy nhóc chơi bắn chim trên điện thoại.
............. Trai càng già càng khó cua............