Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 238 : Chơi vui quá quên luôn đường về!

Ngày đăng: 17:38 30/04/20


Uông Nguyệt Hoa vừa vào nhà liền nhích lại gần bà Hứa ngồi tâm tình. Đem theo nào là tổ yến, nào là thuốc bổ, sữa... đưa cho bà Hứa, Uông Nguyệt Hoa nhẹ nhàng nói:



" Đây là chút lòng thành của cả nhà dành cho chị đó. Chị mau chóng hết bệnh nhen. Trông chị ốm yếu vầy, em thấy thương chị gì đâu á. "



Bà Hứa khách sáo, nhìn cả dàn người chen chút trong nhà mà thấy hổ thẹn trong lòng.



" Cám ơn em và gia đình quan tâm. Dạo này sức khỏe của chị cũng đỡ hơn rồi. Hazz! Nhà nhỏ quá không đủ chỗ cho mọi người ngồi, thành thật xin lỗi. Mong mọi người thông cảm nha! "



Liếc liếc mấy thằng con trai đứng hầu hạ vợ của mình, Uông Nguyệt Hoa ganh tỵ gần chết. Chồng người ta lo vợ mệt, vợ nóng còn chồng mình ngồi dửng dưng quạt mát một mình, ngó nóc nhà ngó đất ngó bốn phương. Có chồng cũng như không, có con cũng chẳng thể dùng, bà đai nghiến:



" Ây da, có gì đâu. Này là do nhà em tự tiện chưa xin phép chị mà vào ấy chứ. Mấy thằng con em nó còn trẻ khỏe cho tụi nó đứng tí cũng chả sao. Tụi nó lo chăm vợ chẳng để ý gì đâu. Ha ha! Chủ yếu đến nhà chị chơi cho vui, luôn tiện xem thằng nhóc tiểu Hiếu cháu em có ngoan ngoãn ở đây không ấy mà. Nhưng xem ra, em không cần bận tâm nữa rồi. Thằng cháu em tới nhà chị chơi quên luôn lối về. "



Uông Nguyệt Hoa hướng mấy thằng con trai, kêu: " Các con còn đứng đó làm gì nữa. Mau mau đem đồ ăn, thức uống bài biện ra sẵn đi. Lát nữa chuẩn bị là không có kịp đâu đó nha. "



Bốn chàng trai cao to, soái cá, gật gật đầu đem đồ ăn theo Hứa Sinh vào trong bếp làm. Bà Hứa nhìn theo họ mà ngưỡng mộ hết sức. Đứa nào đứa nấy đẹp trai, phong độ gì đâu á. Chậc chậc gen nhà này tốt không cần bàn cãi, chắc là được di truyền từ ba chúng rồi, tính cách thì được di truyền từ mẹ khá vui tính. Bà Hứa lại nhìn dàng chàng dâu thấy anh em Trang Bảo và Trang Dụ giống nhau như đúc khẳng định là sinh đôi nè. Bà bậc thốt lên:



" A! Nãy giờ mới để ý nha, tiểu Duy hình như có nét giống anh em tiểu Dụ và tiểu Bảo thì phải. Chàng dâu nhà này có gu giống nhau quá ha. "



Trang Duy gãi đầu cười cười, giải thích với bà: " Con là anh cả của tiểu Dụ và tiểu Bảo a. Xui xui đều bị mấy chàng thiếu gia nhà họ Cố hốt hết, bao trọn gói cả đời. Ha ha! Tiểu Thần thì cũng xui xui, làm chàng dâu trước tụi con luôn ấy, nhìn nhỏ nhỏ chứ có võ, có thâm niên làm dâu trong nhà lâu nhất. "
Mấy chàng vợ sung sướng ngồi tám chuyện với nhau, mặt kệ mấy ông chồng vất vả nướng đồ ăn cho mình. Ra đường ai cũng phải phục tùng, nghe lệnh bốn Cố thiếu gia về nhà bốn chàng phục tùng lại vợ y chang. Ngoại trừ ban đêm làm việc vất vả tí thôi mọi chuyện khác các chàng vợ chẳng còn lo. Ra đường người sợ về nhà sợ vợ mới sang mới giàu.



Cả nhà chơi suốt buổi tối ngày hôm đó, mấy nhóc con ăn ngon quá còn đứng lên nhảy một điệu múa mới sáng tác phục vụ mọi người xem. Múa xong máu lửa của mấy ông chồng sôi ùn ục, muốn đè vợ hãm hiếp ngay lập tức nhưng ráng kìm nén lại chờ về nhà hãm sau.



Ăn uống no nê, cả nhà chào tạm biệt bà cháu Hứa Sinh ra về. Trang Duy hỏi tiểu Hiếu: " Con ở đây chơi mai về hay là bây giờ muốn về cùng cả nhà luôn? Con đi có ngày mà ai cũng nhớ con hết đó. "



Nhóc xoay qua ôm eo Hứa Sinh, cọ tới cọ lui: " Thôi, con không về đâu. Mai con mới về. Nếu không phải thứ 2 con đi học con đã đóng đô nhà thầy Sinh luôn gòi. Con tình nguyện ở rể nhà thầy Sinh. Làm chồng không muốn xa vợ tí nào hết á, vợ bỏ theo trai là con ăn chay luôn. "



Hứa Sinh cười trừ: " Tiểu Hiếu hay nói đùa lắm. Ngày mai con đem tiểu Hiếu về trả lại cho cả nhà. Con rất vui vì hôm nay mọi người đến chơi với bà cháu con a. "



" Em không có nói đùa. Em nói thiệt đó. Thầy lần nào cũng không chịu tin em. Chán ghê. "



Trang Duy gật đầu: " Vậy baba về đây! Chú Duy về trước. Tạm biệt! "



" Báy bay! "



................ Yêu nhau lắm, cắn nhau đau. Gừ gừ!...............