Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 385 : Em nói sai rồi!

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Trang Bảo ngồi nghe mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, an an ủi ủi, khuyên can này nọ thật là chán muốn chết luôn. Mấy người này nói chuyện gì đâu không hà, vừa khó hiểu lại chả vui tẹo nào. Lay lay tay Cố Hàm làm nũng, Trang Bảo chu chu cái miệng đòi đi tìm tụi nhỏ chơi:



" Hàm Hàm! Bảo Bảo không ngồi ở đây nữa đâu. Em muốn đi chơi cùng bé Thỏ, bé Gấu với mấy cháu của em nữa. Ngồi đây chán quá trời quá đất luôn, cái cô này nói chuyện điệu điệu đà đà mệt não ghê. Mặt đã xấu mà khóc còn xấu hơn, cười thì càng banh nóc ôi ôi tóm lại là kết cấu lỗi từ trên xuống dưới. Em không thích cô này, em muốn đi chơi, em muốn làm quen với Đông Đông dễ thương. "



Cố Hàm điểm nhẹ lên trán Trang Bảo, răng đe nhắc nhở:



" Em sao lại nói chuyện không lịch sự với khách như vậy chứ. Hư lắm nha! Anh đã dặn em biết bao nhiêu lần rồi mà không nghe. Được rồi, em lên lầu chơi với tụi nhỏ đi. Đi từ từ thôi đấy, cẩn thận cái bụng. Hay là để anh đỡ em lên ha. "



" Thôi khỏi, thôi khỏi! Ông xã đẹp trai ngồi đây chơi đi ha. Em yêu anh nhất nhất luôn. Em sẽ cẩn thận không làm... á quên không được nói chuyện này cho người ngoài biết. Nói chung Bảo Bảo của anh sẽ thật cẩn thận a. "



Khua khua tay, Trang Bảo hôn chụt lên má anh một cái rồi rời khỏi chỗ ngay và luôn. Không hiểu tại sao, cậu có cảm giác khó chịu cực kì khi nghe cô ả Kỳ Kỳ này nói chuyện. Cô này dù không phải người xấu cũng không phải người tốt, nói chung là ghét, mình phải tránh xa xa chút. Có điều Đông Đông thì lại dễ thương ghê luôn. Hi hi, đi chơi thôi. Là lá la!



Uông Nguyệt Hoa thấy tình hình có chút khó xử nên thay mặt Trang Bảo xin lỗi cô:



" Con đừng có chấp nhất mấy lời nói vô tư của tiểu Bảo. Thằng bé còn con nít ngây thơ lắm, nói chuyện không biết lựa lời. Con thông cảm ha. Dì thay mặt tiểu Bảo xin lỗi con. "



Không chấp nhất mới là lạ, cô là cô hơi bị bực các thành viên trong nhà này rồi đấy. Chẳng ai trong đây bình thường cả, toàn bọn mất não, ngu muội đến đáng ghét. Lời nói của cô vừa cay độc vừa chanh chua:



" A! Ý dì nói là anh Bảo đây bị thiểu năng đó hả? Hèn gì con cảm thấy anh ấy không cùng đẳng cấp để nói chuyện với chúng ta. Thôi, con cũng chẳng chấp nhất người bệnh làm gì. "



Cố Hàm bực mình vỗ bàn cái rầm, dám nói vợ anh như vậy thật đáng ghét:



" Em nói chuyện cho đàng hoàng. Em nói anh bệnh, ai thiểu năng? Đó là vợ anh, em ráng dõng tai mà nghe rồi nhớ kĩ vào. Tuy em ấy giống con nít nhưng cực kì tốt bụng, lương thiện, thấu hiểu tâm can người hơn những người mở miệng ra là bình thường như em đấy. Hèn gì, vợ anh lại không thích em, cảm giác của em ấy chính xác vô cùng. Anh mà không nể tình chúng ta chơi chung từ nhỏ đến lớn thì nảy giờ anh đã cho em ăn vài cái tán xéo mặt, vài cây kim trên người rồi đấy. Thật không ngờ, chỉ có mấy năm không gặp mà tính tình em lại thay đổi đến vậy. Anh khuyên em nên sửa lại cái nết đi. Hừ! Em nếu muốn sống trong căn nhà này thì nên biết thân biết phận, tôn trọng người nhà của anh đi. Không ai tự nhiên cho người lạ vào ăn chùa ở chùa lại còn để họ nói xấu, sỉ nhục vợ mình đâu. "



Cố Hàm nói xong cũng không ở lại thêm nữa, đùng đùng nổi giận đi lên lầu tìm vợ an ủi. Chỉ có vợ mới làm anh bớt khó chịu thôi, dù nhìn vợ chơi với con nít cũng đã đủ vui rồi. Ngồi đây nghe thiên hạ nói này nói nọ vợ mình không chừng có án mạng xảy ra luôn ấy chứ.



Bị Cố Hàm dập cho một trận tơi tả vào mặt, cô ả chỉ biết ngơ ngơ cái mặt ra không biết nên làm gì cho thoát khỏi tình huống này. Nếu là người kia... thì sẽ... Cô bỗng dưng thay đổi thái độ, mặt oan ức, hối lỗi:




" Tươi sáng đâu không thấy em chỉ thấy cái đầu đen thui. "



Hai vợ chồng tình tứ môi kề môi quấn quýt, hôn hít nhau, hạnh phúc tràn đầy. Đang hôn, anh tự nhiên tách ra nhìn lên nhà làm cậu cục hứng, hỏi anh:



" Anh đang hôn mà nhìn cái gì vậy? Không tập trung chuyên môn gì cả. "



" Anh tự nhiên cảm giác có ai đang nhìn mình không chút thiện cảm a. "



" Đâu, có đâu! Anh bớt đa nghi dùm em đi. Này này làm gì có ai không thiện cảm với chúng ta a. "



" Ừm, em nói đúng. Chắc anh nhầm thôi. "



" Vậy... vậy giờ có hôn tiếp không thì bảo? "



" Hắc hắc... hôn chứ sao không hôn. "



" Ưm... "



Tại một căn phòng nọ, sau tấm rèm cửa sổ có một người đang tức đến hộc máu tràu đờm, âm mưu muốn phá hoại hạnh phúc nhà người ta.



..............................:))



Có mùi chua thúi đang bốc lên từ ống cống mà chẳng phải từ giấm chua tềnh yêu.



Sông có lúc cạn, đá có lúc mòn nhưng tiểu tam thời nào cũng có. 😂😂😂😂😏😏😏