Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 64 : Đồ Đáng ghét!
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Cố Ngạo làm Trang Dụ đến một tuần sau mới hoàn toàn bình phục. Cậu căm hận chỉ một phút dạy dột mà đau tới thấu trời. Cậu từ đó cấm túc anh một tháng không được làm chuyện đó với cậu. Cái này đối với Cố Ngạo giống như là một cực hình.
Cố Ngạo vừa bới cơm cho cậu vừa nói:
" Chiều mai anh đưa em về nhà ba mẹ anh ăn cơm. Luôn tiện thăm Trang Bảo và con luôn. Lau rồi không gặp ba người họ nhớ em lắm đó. Lần nào gọi điện tới đều nhắc về em mãi thôi!"
Cậu có chút lo lắng, mân mê ngón tay hỏi anh:
" Em đến như vậy có được không? Ba mẹ anh sẽ không thấy em phiền chứ? Dầu gì trước đây họ cũng đâu có ấn tượng tốt về em. "
Anh vỗ vỗ bã vai cậu, ôn hòa cười nói:
" Em khéo lo! Ba mẹ anh đâu khó tính đến vậy. Họ là người biết lý lẽ mà. Em bây giờ khác lúc còn chẽ trâu mà. Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Anh gọi điện thông báo với ba mẹ trước rồi. Họ rất mừng khi nghe tin em bình phục đấy. Cơ mà có anh ở đây, em không cần lo lắng. Em đến thăm con là đươc rồi. Mọi việc để anh lo. "
Trang Dụ vẫn không thể nào an tâm được:
" Anh chỉ giỏi mạnh miệng là hay! Anh nói thử xem ba mẹ anh thích gì. Ngày mai mang đến tặng họ! Em muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ anh một chút!"
Cố Ngạo ha hả cười: " Em đây là muốn ghi điểm với ba mẹ chồng sao? Chưa chi mà muốn gả cho anh vậy hả? Làm dâu hiền vợ thảo a! Hắc hắc!"
Cậu cốc trán anh cái cốp rõ mạnh, hung hăng mắng:
" Ai muốn gả cho anh hồi nào? Đừng ở đó mà suy diễn viễn vong. Nói mau đi! Ba mẹ anh thích gì em còn biết đường tính!"
Anh xoa xoa trán, làm vẻ tội nghiệp nói:
" Đau quá đi! Em đúng là cô vợ hung dữ. Lúc trước em bị bệnh không phải cả ngày đều đòi bám theo anh sao. Anh mà đi khỏi chút xíu em liền khóc la om xòm, đập phá đồ tùm lum a! Anh đây đúng là số khổ mà. Em ngày càng ra dáng sư tử hà đông đấy. Hay là em giống với siêu nhân gao trắng cọp cái biến hình ! Em đây là tính mưu sát chồng mình a! Bớ người ta, bớ làng nước ơi! Vợ đánh chồng, đòi đuổi chồng ra khỏi nhà kia kìa."
" Cái này có gì khó giải quyết đâu! Anh bế em vào nhà là được chứ gì. Cứ nói là chân em còn đau không đi được. Ai rãnh hơi đâu mà hỏi nhiều vậy! "
Trang Dụ giải người ra: " Em mặt mỏng lắm không có dày bằng tường thành như anh! Em chưa bị đứt dây thần konh nhục! Em tự đi! Anh đáng ghét đáng ghét! "
" Rồi rồi! Em nói gì cũng đúng! Anh sai quá sai! Em ăn cơm đi há! Rồi vào nghỉ ngơi tiếp chiều mới có sức mà đi a! "
" Anh khỏi ở đó mà giả bộ! Em lần này cấm dục anh luôn! Khỏi nói nhiều! Tự làm tự chịu đi. "
" Ấy! Ấy không được đâu em iu! Anh giữ đúng lời hứa làm có lần mừ! Em không được phạt anh a. Phạt thì cũng nhè nhẹ thôi. Vầy nặng quá rồi! Hic hic!". Cố Ngạo vờ rơi lệ, chấm chấm nước mắt.
" Một lần của anh là vậy hả? Giở trò vừa phải thôi! Cấm anh một tháng!"
" Thôi mà! Giảm chút xíu đi em! Bà xã!"
" Được rồi! Vậy thì hai tuần."
" Giảm chút nữa đi mà! Nha Dụ Dụ!"
" 1 tuần!"
" 2 ngày thôi em! Nha nha!". Cố Ngạo ôm ấp rù quến cậu giảm cho bằng được.
" Mệt quá! Hai ngày thì hai ngày! Cái đồ đáng ghét nhà anh!"
Sau một màng tranh đấu võ mồm ngắn ngủi. Kết quả chung cuộc Cố Ngạo thắng với tỉ số áp đảo. Cố Ngạo một lần nữa chứng minh Trang Dụ không phải đối thủ của anh. Đương nhiên anh mãi mãi là kèo trên! Vị trí khá vững vàng rất khó bị lung lay.