Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 66 : Ra mắt ba mẹ chồng!

Ngày đăng: 17:36 30/04/20


Cố Ngạo nắm tay Trang Dụ đến chỗ mọi người, anh lên tiếng: " Ba, mẹ con đưa Trang Dụ tới rồi này! "



Cậu vội vàng cúi đầu, lễ phép chào: " Con chào bác trai, bác gái! Con mới tới! Chào mọi người. "



Ai nấy đều gật đầu chào lại cậu. Uông Nguyệt Hoa lôi kéo tay Trang Dụ đi vào trong: " Ừm! Con đến là tốt rồi. Hai bác rất vui khi được gặp con đấy. Mau vào nhà ngồi chơi! Đứng ở ngoài làm gì. Sức khỏe con vẫn chưa tốt lắm đâu. "



Cậu có chút bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi. Bà ấn người cậu ngồi xuống ghế rồi mình cũng ngồi xuống theo luôn. Cố Ngạo vội chạy theo ngồi vị trí cạnh cậu còn lại. Cố Chính Khanh cùng đoàn người từ từ ngồi xuống vị trí của mình. Hai nhóc con một hai nhào lên đùi cậu ngồi. Cố Ngạo hơi lo lắng, cơ thể cậu có bị ảnh hưởng nhiều không nữa. Dù sao tối qua anh làm không kém phần kịch liệt. Anh sờ tới sờ lui trên cơ thể cậu, hỏi:



" Em có thấy không thoải mái chỗ nào không? Đau chỗ nào nhớ nói cho anh biết!"



Cậu hiểu anh muốn nói gì vội lắc đầu, mặt dần đỏ lên: " Em không sao! Anh đừng có lo lắng quá."



Cói Ngạo nhìn sang mẹ, có chút trách móc: " Mẹ này kì ghê! Cơ thể em ấy không tốt. Mẹ đi cũng chậm chậm thôi. Tính hấp ta hấp tấp không bỏ hà!"



Bà vờ hờn dỗi anh: " Ơ hay cái thằng nhóc thúi tha này. Có vợ cái là vậy hả. Mẹ có cố ý đâu làm gì thấy ghê. Mẹ cũng quang tâm tiểu Dụ nhà ta chứ bộ. Ông xã anh nói coi có đúng không. Con ức hiếp em kìa!"



Mọi người trong nhà ai mà không biết tính nhõng nhẽo này của bà. Ông mà không bênh một cái thử coi nhà này có ngập trong biển nước không là biết liền. Cố Chính Khanh tằng hắng họng: " khụ khụ! Mẹ con nói không sai. Con không được nói mẹ mình như vậy. Còn em nữa ém ém lại xíu đi. Có Trang Dụ ở đây, em giữ cho anh chút mặt mũi đi!"



Bà liếc liếc ông, miệng " Xì " một cái rồi quay qua nói với cậu: " Bác xin lỗi nha! Tại bác không biết. Con đừng để trong lòng nha!"



Cậu lúng túng xua xua tay, trả lời: " Dạ không có! Tại Cố Ngạo làm quá lên thôi. Con không có bị gì hết! Bác yên tâm!"
Cố Chính Khanh thở phào một hơi. Để hai nhóc ngồi ở đây thêm chút nữa không biết sẽ học thêm bao nhiêu thói xấu của bà nội nó đây. Đây đúng là vấn đề đau đầu hết chịu nỗi mà. Sau một màng ảo não, âu sầu ông lấu lại vẻ nghiêm túc, bắt chuyện với Trang Dụ: " Trang Dụ! Bác biết con đang quen với Cố Ngạo. Nó đã nói mọi chuyện cho cả nhà biết hết rồi! Hai bác thì không có cấm cản gì hai đứa đâu. Miễn sao tụi con sống hạnh phúc thì hai bác yên tâm."



Cậu cúi đầu, đan hai tay lại với nhau, ngập ngừng nói: " Con cám ơn hai bác! Con biết là con không xứng với Cố Ngạo! Con không phải cố ý muốn vào nhà này đâu. Con yêu anh ấy thật lòng không phải vì tiền nên hai bác yên tâm. Vốn lúc đầu con đâu có biết anh ấy lại là em của anh Cố Diễm đây, sau này lúc anh ấy đi Mỹ con mới phát hiện thôi! "



Ông với tay đến nắm lấy tay cậu an ủi một chút rồi buông: " Con đừng nói vậy. Bác biết con quen Cố Ngạo phải chịu nhiều thiệt thòi cùng uất ức. Con còn sinh cho nó hai thằng con kháo khỉnh nữa là. Nó mới là không xứng với con đấy. Người thương yêu mình còn bảo vệ không xong! Bác từ đây sẽ bắt nó đền bù cho con. Nó mà dám bắt nạt con thì nói với hai bác. Hai bác sẽ ra mặt thay con xử đẹp nó. "



" Bác đừng nói vậy! Cố Ngạo tốt với con lắm! Anh ấy chăm sóc con vô cùng chu đáo. Con thấy thật may mắn vì có được tình yêu của anh!". Cậu nắm thật chặt tay Cố Ngạo, nở một nụ cười thỏa mãn.



Cố Ngạo nghe mà ấm lòng. Anh dang một tay còn lại ra ôm chầm cậu. Anh đây phải tạo cho cậu một cảm giác an toàn hơn nữa!



Trang Duy bấy giờ mới lên tiếng: " Trang Dụ! Em gặp rắc rối gì thì cũng có thể nói với anh và Cố Diễm. Em là em trai anh, anh sẽ bảo vệ em hết mình. Em cứ yên tâm sống hạnh phúc bên Cố Ngạo đi. Từ đây chúng ta thân càng thêm thân. "



Trang Dụ cảm động mắt có chút phiếm hồng. Cậu cũng có chút ái nái: " Anh cả! Em xin lỗi đã gây phiền phức cho anh. Vụ việc đó có ảnh hưởng nhiều đến sự nghiệp của anh nhiều không? Lúc em xem tivi thấy phóng viên vây hỏi anh nhiều lắm!"



Trang Duy ôn hòa nói: " Việc đó Cố Diễm xử lý đâu vào đấy rồi! Chuyện này lỗi đâu phải tại em. Là do bọn súc sinh kia mới đúng, chúng chết còn chưa hết tội. Chuyện cỏn con này thì làm gì ảnh hưởng sư nghiệp anh được. Em quên chồng anh là ai sao. Mọi việc anh làm dễ như trở lòng bàn tay. Trên các trang mạng bây giờ không còn những thứ đó đâu. Chúng bị tiêu huỷ tòan bộ rồi! Em an tâm!"



Cậu thở phào, còn may anh cả không vì vậy mà bị ảnh hưởng chi nhiều.



Mọi người nói chuyện xôn xao, vui vẻ một hồi rồi kêu mấy nhóc rửa tay ăn cơm. Lâu lâu cả nhà mới tụ hợp đông đủ như vậy. Ai nấy đều bận công việc của mình mà.