Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 67 : Hết thuốc chữa!
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Trang Dụ khép nép ngồi ăn uống ngay ngắn. Cậu vốn định đúc cơm cho hai nhóc con sợ chúng làm rơi cơm tùm lum đầy bàn thì không hay. Nhưng qua mấy tháng không gặp tuy rằng hai nhóc con chưa dùng đũa được cơ mà dùng muỗng lại rất thuần thục. Cậu vừa ăn vừa nhìn bốn nhóc con ngồi ăn. Quan sát một lúc liền biết đứa nào là con của Cố Diễm đứa nào là con của Trang Duy. Đứa lớn tên Cố Hiếu, đứa nhỏ là Trang Hòa. Con của hai người này trong có vẻ chững chạc, lãnh đạm hơn hai đứa con của mình. Cậu hy vọng tiểu Tinh và tiểu Tinh không làm hư hai anh của chúng.
Uông Nguyệt Hoa rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Trang Dụ, cộng thêm phần của Cố Ngạo chẳng mấy chốc chén cậu đã đầy ấp đồ ăn. Không khí ăn uống khá là hòa hợp, mỗi người đều ngồi theo từng cặp hết. Cố Diễm gắp tức ăn cho Trang Duy, Cố Hủ gắp thức ăn cho Hạ Tử Thần. Còn đặc biệt hơn là Cố Hàm cư nhiên lại gắp thức ăn chi Trang Bảo, bọn họ còn nói cười rất vui vẻ nữa chứ. Trong đầu cậu trỗi dậy một suy nghĩ có lẽ nào... Cậu lắc đầu ngoầy ngoậy. Không! Không! Không! Chắc do mình tưởng tượng nhiều rồi. Hai người họ không thể nào đâu a. Nếu thật sự vầy nhìn vào liền biết ai trên. ai dưới liền. Dòng dõi gen di truyền của Cố gia rất mạnh đó. Không lẽ cả nhà họ Trang đều nằm dưới hết sao? Cho nên không thể nào đâu.
Cố Ngạo thấy cậu tự nhiên lắc đầu rồi trầm ngâm, anh có chút lo lắng hỏi cậu: " Em làm sao vậy? Ăn trúng phải cái gì không ngon sao? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị? "
Trang Dụ bừng tỉnh, cười cười nhìn anh: " Không có! Đồ ăn rất ngon. Tại em có chút chóng mặt thôi. Bây giờ hết rồi. Anh ăn cơm đi, mặc kệ em."
Anh nghe vậy, dùng tay xoa xoa trán cậu: " Ừm! Vậy em ăn nhanh đi. Anh dẫn em lên phòng nghỉ ngơi. Lát anh lấy dầu xoa đầu cho em! "
Trang Dụ gắp cho anh miếng thịt, gật gật:" Em biết rồi! Anh ăn đi trước "
Uông Nguyệt Hoa thấy cảnh này sao mà tha cho cậu dễ dàng được, bà giở trò châm chọc anh: " Trời ơi! Ngạo nhi nhà ta thương vợ chưa kìa. Quan tâm người ta hết sức hà. Sao đó giờ không thấy con quan tâm mẹ với ba con như thế cà. Mẹ đây cũng muốn được vậy nha. Đúng là có người yêu cái khác liền ha. Mẹ đây sinh con ra mà chả nhờ vả được gì! Phân biệt đối xử vừa phải thôi chứ.Ai da mẹ đúng mệnh khổ quá mà. "
Trang Dụ đang nhai thức ăn, nghe bà nói xong bị sặc ho đến mặc đỏ bừng, ho muốn đem lưỡi phun ra còn được. Cố Ngạo vội lấy nước cho cậu uống quay qua nhăn chân mày nhìn bà: " Mẹ này nói chuyện kỳ cục ghê! Mẹ làm em ấy sặc cơm rồi này. Mẹ lần nào cũng vậy gặp ai có sơ hở liền chợp cơ hội trêu chọc con người ta. Con thì da mặt dày nói gì, em ấy da mặt mặt mỏng dễ mắt cở lắm a. Mẹ nói hồi em ấy tìm ông thổ địa đi chơi chung thiệt đó. "
Bà ghét bỏ anh: " Hứ! Đâu đến mức đi gặp thổ địa thế. Gặp trùng đất là cùng. Đồ thằng con thấy sắc quên mẹ! Đồ thằng con vô lương tâm. Thấy ghét!"
Mọi người lại tiếp tục bị sốc tập ba. Ai nấy đứng hình, đóng băng tại chỗ. Họ mơ hồ nghĩ vẫn nên dọn ra riêng ở thì tốt hơn. Chớ ở đây có khi con củ họ bị tiêm nhiễm mấy thứ đen tối giống hai thằng nhóc này thì thôi tiêu đời nhà ma. Một bà nội đã đủ rồi kéo thêm hai thằng cháo nội nữa nhà này sẽ biến thành cái gì đây a!
Cố Chính Khanh đứng lên, kéo tay bà đi về phòng: " Em đúng là nói chuyện tàm phào! Mau về phòng với anh."
Trước khi đi, ông vỗ vai Trang Dụ nói: " Bác trai xin lỗi con! Bác gái đã dạy hư hai đứa con của con rồi! Con mấy này nữa đem chúng về dạy lại đi ha. Bác đây liền cung cấp đủ mọi điều kiện con yêi cầu để cải cách lại hai cháu. Còn bác gái đây bệnh nặng quá trị không hết đâu con. Nhân lúc hai đứa nó còn nhẹ, con tìm cách chữa trị đi ha. Tuy gen di truyền ảnh hưởng 80%, nhưng còn 20% do môi trường nữa. Con xài 20% kia đủ rồi. "
Trang Dụ đơ đơ mặt gật đầu. Cậu khóc không ra nước mắt bệnh này sao mà trị! Tôi là ai, tôi đang ở đâu đây.
Rồi ông cũng nháy mắt với Cố Diễm và Trang Duy, dùng khẩu hình nói với họ xong liền đi: " Các con cũng vậy! Trong chừng tiểu Hiểu, tiểu Hòa cẩn thận bị nhiễm! Phòng bệnh hơn chữa bệnh."
Bà giải dụa: " Tôi còn muốn nói tiếp mà! Ông buông ra coi! A a a! Tôi không chịu đâu "
Hai vợ chồng Cố Diễm nhìn nhau lại quay qua nhìn hai đứa con của mình. Hết sức đồng tình với ý kiến của ba, nên để tụi nhỏ tránh xa mẹ một chút.
Mọi người đang ăn ngon lại bị Uông Nguyệt Hoa làm nghẹn họng. Ai nấy đều không ăn nỗi nữa từng người, từng người rời khỏi bàn ăn quay về phòng của mình.