Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 95 :
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Trang Bảo ngồi chờ Cố Hàm mang đồ ăn lên mà lòng buồn rười rượi. Cuối cùng Cố Hàm cũng nấu ăn xong xuôi. Anh múc tô cháo to đầu cùng với ly ca cao sữa nóng cho cậu. Anh mở cửa đi vào cười cười nói: " Bảo Bảo đồ ăn tới rồi nè! Anh nấu thơm lắm đó. "
Cậu gắng vùng lên, vui vẻ nói: " Ừm, thơm lắm luôn. Bảo Bảo chờ lâu lắm rồi a. Bụng Bảo Bảo nãy giờ đánh trống kêu oan quá chừng. "
Anh cầm to cháo, rồi đưa muỗng cho cậu: " Anh biết em đói mà. Ăn đi! Nhớ thổi ngụi chút không là phỏng miệng đó. "
Trang Bảo nhận muỗng, múc cháo lên thổi phù phù. Cậu không ăn mà kê đến bên miệng anh: " Hàm Hàm nói a nào. Bảo Bảo đúc anh ăn há. Em thổi ngụi lắm rồi, Hàm Hàm không cần lo đâu. "
Anh há miệng ăn muỗng cháo, gật gật đầu: " Cháo Bảo Bảo đúc anh ăn ngon thiệt a! Em ăn đi. Ăn không hết lát anh ăn sau. "
Bảo Bảo lại đưa muỗng cho anh: " Cháo anh nấu mà sao không ngon cho được. Bảo Bảo đâu có nấu đâu mà ngon. Phải chi Bảo Bảo biết nấu ăn thì hay biết mấy. Bảo Bảo chỉ biết mỗi nấu nước sôi trụng mì ăn liền thôi a. Hì hì. Bây giờ tới lượt Hàm Hàm đúc em. Bảo Bảo thích được Hàm Hàm bồi mình ăn. A... aa "
Cậu há miệng lớn ra chờ anh đưa cháo vào miệng mình. Anh lắc đầu, hết nói nỗi bồi cậu ăn đến no. Còn dư một phần ba tô ăn tém sạch sành sanh. Cố Hàm lại đưa ly ca cao sữa nóng cho cậu: " Đây, ca cao em đòi uống đây. Thơm ngon bổ dưỡng, đồ nhà làm chất lượng 100%. "
Cậu dùi mặt vào lòng anh: " Bảo Bảo cũng yêu Hàm Hàm nữa! Rất yêu! Rất rất yêu luôn. Yêu anh hơn yêu kẹo ngon nữa. "
Ôm nhau tâm sự ngọt ngào Trang Bảo buồn ngủ rồi. Cậu đánh cái ngáp ngủ gục trên người anh luôn. Cố Hàm cảm nhận hơi thở đều đều của cậu. Anh cúi đầu nhìn thì cậu đã ngủ say mất tiêu rồi. Anh nhẹ nhàng để cậu nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận lại. Anh hôn trán cậu một tý rồi tắt đèn ôm cậu ngủ. Anh định hôm nay nhân lúc có đồ ăn dụ dỗ cậu làm tí. Nhưng mà nghĩ lại cậu bữa nay chiến đấu kịch liệt vậy thì sức nào chịu cho nỗi. Thôi thì đành để hôm khác hội ý cậu sau.
Trang Bảo ngủ một chút rồi mở mắt ra. Cậu nằm nhích lại gần anh hơn nữa hít thật sâu mùi vị trên cơ thể anh. Cố Hàm thật là ấm áp mà. Tiếc quá sau đêm nay cậu không thể có được hơi ấm này từ anh nữa. Cậu phải đi thôi, Hàm Hàm sắp lấy cô ả đáng ghéy kia làm vợ rồi. Cậu không thể ở lại chứng kiến cảnh anh bà cô ta hạnh phúc như vậy đâu. Cậu khờ thì có khờ thật đó nhưng tim cậu đâu phải làm bằng đá đâu mà không biết đau. Cậu thở dài, ở gần anh được phút nào hay phút đó vậy.
Trang Bảo canh đồng hồ đúng ba giờ sáng liền rón rén rời giường, chậm rãi đi về phòng mình lấy hành lý. Cậu đeo balo sau lưng, một tay kéo vali một tay ôm con cá heo nhồi bông to đùng. Cậu luyến tiếc nhìn lại căn phòng này lần cuối cùng. Kéo vali tới phòng anh, cậu mở hé cửa nhìn ngắm anh ngủ say nói: " Hàm Hàm! Tạm biệt anh! Chúc Hàm Hàm hạnh phúc, vui bên duyên mới a. Bảo Bảo phải đi rồi. "
Cậu vừa đi vừa khóc thít thít, nước mắt cứ vậy mà lăng dài hai bên má. Cậu kéo hành lý ra tới ngoài cổng nhà phát ra tiếng nấc nấc đi mất tăm.
Cố Hàm ngủ thẳng cẳng đến 7 giờ sáng mới dậy. Anh sờ sờ mé bên cạnh mà không chạm được cậu. Anh mở mắt ra nhìn quả nhiên cậu đã rời phòng rồi a. Quái lạ, bình thường anh thức rồi cậu mới thức dậy theo mà. Anh đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi chạy qua phòng cậu tìm. Kết quả phòng không có bóng dáng người nào cả. Anh ngó qua ngó lại thì thấy một mảnh giấy trên bàn. Anh cầm lên xem thử ra đây là một bức tranh cậu vẽ. Hình có một người vẫy tay bề phía một người ở căn nhà nhiều lầu, trên mỗi người có ghi chữ Trang Bảo và Cố Hàm. Anh hỏang sợ tột độ, mở tủ đồ ra coi thì chỉ còn lại mấy bộ đồ, cái vali dưới gầm giường cũng mất tiêu. Cậu thật sự đã bỏ nhà đi bụi rồi a.