Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!
Chương 96 :
Ngày đăng: 17:36 30/04/20
Cố Hàm hoảng sợ tột độ, anh cấp tốc chạy xuống lầu dòm ngó coi Trang Bảo có ở đây không. Anh lại bàn ăn hỏi tiểu Minh, tiểu Tinh: " Các con có thấy chú Bảo ở đâu không? Nói cho chú biết đi! "
Cố Minh lắc đầu nói: " Tụi con sáng giờ không thấy chú Bảo. Có chuyện gì với chú Bảo hả chú? "
Cố Hàm đưa cho nhóc bức vẽ: " Chú vào phòng chú Bảo các con thì thấy cái này. Chú không chắc lắm nhưng đại khái là Trang Bảo bỏ nhà đi rồi. Quần áo mất hết một phần, vali bánh kẹo thì mất tiêu. Tụi con xem coi có chắc chắn phải vậy không, bình thường chú Bảo thường xuyên vẽ tranh với tụi con mà. "
Cố Minh cầm nó soi soi với em trai rồi thốt lên: " Đúng rồi đó chú Hàm ơi! Chú Bảo bỏ nhà đi bụi thiệt rồi. "
Trang Duy lo lắng hỏi: " Chắc không phải bỏ đi đâu. Tiểu Bảo sao khi không lại bỏ nhà đi được? Em ấy sống ở đây khá là vui vẻ mà. Tiểu Hàm thử tìm hết các phòng đi. Biết đâu em ấy chơi trò trốn tìm cũng nên. "
Trang Tinh vỗ đùi cái cốp: " Chắc không phải vì chuyện tối quá mà chú Bảo bỏ đi chứ? Thôi chết rồi, chú Bảo này thật là... "
Cố Hàm hỏi: " Chuyện tối qua là chuyện gì? Con nói mau mau đi! "
Trang Tinh gật đầu, lấy điện thoại ra: " Dạ, là hôm qua chú Bảo bị bà chị Triệu Cầm kia ức hiếp. Lúc đang nói chuyện, chú Bảo chạy về phòng mặt sắp khóc đến nơi. Tụi con có quay lại nè, chú xem đi. "
Trang Tinh ấn nút mở video để lên bàn mở loa lớn hết cỡ cho mọi người nghe. Ai nấy nghe xong đều tức đến độ muốn giết người. Uông Nguyệt Hoa mắng: " Cái con bé này thật đáng ghét mà. Dám đòi đuổi tiểu Bảo ra ngoài đường. Mẹ chưa hề hứa gả nó cho tiểu Hàm a. Mẹ chỉ là muốn tiểu Hàm coi mắt a, được thì lấy không được thì thôi. Quá đáng! "
Tiểu Hòa kế bên còn nói thêm: " Còn nữa đó bà không chỉ nhiêu đó thôi đâu. Hôm qua bốn đứa tụi con lẻn qua phòng hai mẹ con bà Triệu thì đã nghe được bọn họ nói sau khi chị gái kia vào đây nhất định phải hành hạ anh em tiểu Minh, tiểu Tinh đó. Họ còn đòi tống cổ hai em ấy ra khỏi nhà. "
Cố Hàm tức giận, hầm hầm mặt hỏi bà: " Mẹ! Phòng hai người đó ở đâu? "
Cố Hàm chợt nhớ phải gọi điện cho cậu. Anh tới buồng điện thoại công cộng gọi: Tun... Tun...! Alo! Bảo Bảo nghe đây! "
Cố Hàm mừng rỡ lên tiếng: " Bảo Bảo anh Hàm Hàm nè! Em đang ở đâu nói vậy? Em tự tiện bỏ đi như vậy có biết anh lo lắng cỡ nào không hả? "
Trang Bảo nức nỡ: " Bảo Bảo biết sai rồi! Hu hu! Hàm Hàm đến rước Bảo Bảo về nhà đi. Bảo Bảo lạc đường rồi. Bảo Bảo không tìm được tiểu Dụ cũng không nhóe đường về gặp Hàm Hàm. Hu hu! Bảo Bảo sợ quá. "
Cố Hàm đau lòng khi nghe cậu khóc đến thương tâm như vậy, anh cói trấn định hỏi: " Em dòm coi chỗ đó ra sao? Em miêu tả cụ thể cho anh biết đi. Anh sẽ tìm ra mà! "
Trang Bảo ngó ngang, ngó dọc: " Ở đây có nhiều xe lắm. Phía trước có cây cầu to đùng.... Tút tút tút! "
" Alo! Alo! Bảo Bảo! "
Điện thoại bị ngắt kết nối. Anh gọi lại vài lần không được khó chịu gục đầu lên buồng điện thoại. Anh gọi cho Cố Diễm: " Alo! Anh cả, anh kêu người tìm Trang Bảo ở những khu vực có cầu hay đường cao tốc gì đó. Trang Bảo bị lạc đường rồi. "
" Ừ! Anh làm ngay. "
Cố Hàm tiếp tục chạy dọc chạy xuôi tìm cậu. Cho dù bất cứ giá nào anh cũng phải tìm ra Trang Bảo. Bảo Bảo đừng sợ, anh đến ngay.
( Sai chính tả hơi nhiều, mọi người thông cảm nha. Mình ắn bằng điện thoại kiểm tra không kĩ được.:D, "3"