Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 83 : Phiên ngoại 2

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Trung Thu, trăng tròn viên mãn, đáng tiếc, trời nhiều mây.



Mộc Lăng vốn đã chuẩn bị tốt để tối nay ngắm bánh trung thu ăn trăng tròn… ách không phải, là ngắm trăng tròn ăn bánh trung thu, thế nhưng lão thiên gia rất không nể tình, từ xa xa một khối mây bay đến… chặn hết ánh trăng.



==||| Mộc Lăng nheo mắt nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, thế nhưng cũng không thấy trăng đâu.



Bất đắc dĩ, Mộc Lăng không thể làm gì hơn nữa là ngắm đám mây ăn hết hai cái bánh trung thu, nhìn xung quanh một chút, Mộc Lăng cảm thấy rất không quen, bởi vì Tần Vọng Thiên bình thường vẫn kề cận hắn hiện tại không thấy đâu.



Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mũi, hôm nay Vọng Vọng phải đi xử lý chút bang vụ, trước khi đi đã nói buổi tối sẽ tới đây bồi hắn ngắm trăng ăn bánh.



Mộc Lăng nhìn Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy đang ở bên cạnh chăm chỉ ăn bánh: “Vọng Vọng đâu?”



“Nga, khi nãy Tần đại ca nói có một người bằng hữu trước đây của hắn tới, cho nên tối nay về trễ một chút.” Nhạc Tại Vân thuận miệng trả lời



“Bằng hữu?”, Mộc Lăng nheo mắt, ngực có chút khó chịu, bằng hữu nào a, đã không đến bồi hắn ăn bánh trung thu, vậy mang người đến cho hắn gặp cũng không được sao? Không được một mình tiếp đãi…



“Bọn họ đang ở đâu?” Mộc Lăng hỏi.



“Ở sau núi.” Phùng Ngộ Thủy trả lời.



Mộc Lăng nheo mắt, tay cầm theo cái bánh, vừa gặm vừa đi đến phía sau núi, lý do văn vẻ là tiêu thực, kỳ thật là vì hiếu kì, hắn muốn xem thử bằng hữu đang cùng Tần Vọng Thiên ăn bánh trung thu kia rốt cuộc là ai.



Mộc Lăng rón ra rón rén hạy tới sau núi, về phần vì sao phải rón ra rón rén, hắn cũng không biết, chạy tới bên ngoài tiểu viện sau núi, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng cụng ly chạm cốc cùng tiếng cười nói của Tần Vọng Thiên và một người khác.



Mộc Lăng nheo mắt… một tiểu hài tử chết tiệt!



Vốn là muốn chạy vào, nhưng Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, liền đứng ở bên ngoài nghe lén.



Người kia nói: “Đại ca, lâu ngày không gặp, ngươi đã trở nên oai phong như vậy rồi!”



Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Ngươi cũng không kém a, không tồi đâu!”



“Ai, so với đại ca thì kém xa.”, người nọ cười cười, tiếng cười này Mộc Lăng nghe vào lại cảm thấy khó chịu.



“Đúng rồi.”, người nọ lại nói: “Nghe nói đại ca đã thành thân rồi, sao lại không thấy đại tẩu a?”



Mộc Lăng nheo mắt: “Đại tẩu cái đầu ngươi!”



“Nga…”, Tần Vọng Thiên cười cười, nói: “Có lẽ là ngủ rồi.”



“Có thể xứng với đại ca, hẳn sẽ là tuyệt sắc giai nhân.”, hắn cười cười: “Không biết có thể để huynh đệ ta gặp mặt một chút?”




Mộc Lăng mặt đỏ bừng, híp mắt liếc Tần Vọng Thiên, nhỏ giọng nói thầm: “Ngươi nghĩ ta được cho ăn sơn trân hải vị là có thể bắt cóc a…”



Tần Vọng Thiên nhướng nhướng mày, nói: “Nếu như ta giới thiệu một người huynh đệ cho ngươi, hắn nói ngày mai sẽ mang ngươi đi đâu đó ăn sơn trân hải vị, ngươi có đi không?”



“Ách… “, Mộc Lăng tâm nói, không đi là tên đần!



Tần Vọng Thiên tiến qua, vòng tay ôm Mộc Lăng, thấp giọng hỏi: “Sao lại tức giận như vậy?”



Mộc Lăng bĩu môi, nói: “Cũng không tức giận lắm.”



Tần Vọng Thiên cười: “Phòng cũng bị đập nát rồi, còn không tức giận lắm a?”



“Nào có… “, Mộc Lăng xoay người lên giường, chuẩn bị ngủ.



Tần Vọng Thiên đi qua, kéo cái chăn đã bị xé gần nát ra, cười nói: “Đắp cái này làm gì a? Đổi cái khác rồi ngủ tiếp, đừng để bị cảm lạnh.”



Mộc Lăng mếu mếu, dùng chăn trùm đầu lại, mất mặt chết đi được.



Tần Vọng Thiên leo lên giường, hôn tai Mộc Lăng: “Lăng Lăng, ta thích ngươi nhất, trừ ngươi ra ai ta cũng nhìn không vừa mắt.”



Mộc Lăng tuy rằng phiền muộn, nhưng nghe xong cảm giác lại tương đối dễ chịu.



“Bất quá, Lăng, hình dáng ngươi ghen thật khả ái, ngươi ghen ta thật là cao hứng a, biểu thị ngươi rất thích ta… “



“Không phải ghen!”, Mộc Lăng xoay người muốn chui vào chăn, nhưng vải còn lại quá ít, chui không được…



Tần Vọng Thiên cởi áo ngoài, buông cái màn giường đã rách nát xuống, thấy Mộc Lăng cứ bọc chăn liền vươn tay cởi dây lưng hắn: “Ngươi đã coi trọng ta như vậy, trước giờ ta nhẫn nại thật là rất vô ích… A! Cho nên, sau này chúng ta mỗi ngày đều làm nha!”



Mộc Lăng vừa từ trong chăn chui ra, đã bị Tần Vọng Thiên lột y phục, đè lại…



“Tiểu hài tử chết tiệt!”, Mộc Lăng muốn giãy dụa, chợt nghe Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, ta hảo thương tâm, ngươi không tin tưởng ta!”



“Ách…”, Mộc Lăng xấu hổ rồi: “Cái đó! Không phải!”



“Không phải thì cho ta làm đi!”, Tần Vọng Thiên thành công lột y phục Mộc Lăng, vừa muốn lột luôn khố, Mộc Lăng phản ứng lại, đang muốn giãy dụa, lại nghe Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, ta hảo khổ sở, ngươi hoài nghi ta!”



“Ách…”, Mộc Lăng một lần nữa ngẩn ra, bị Tần Vọng Thiên cởi không còn mảnh vải, hôn xuống, đè lên!



Đêm đó, Mộc Lăng lần đầu tiên từ trước tới nay không vì thức ăn mà bị Tần Vọng Thiên bắt thành công…