Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 84 : Phiên ngoại 3

Ngày đăng: 10:29 18/04/20


Lại nói, từ sau lần bị Tần Vọng Thiên bắt được hôm lễ Trung thu, Mộc Lăng bị ép rất thảm, hơn nữa tiểu hài tử chết tiệt ỷ mình thích hắn, có chỗ dựa rồi thì không sợ hãi thường xuyên tập kích giữa đêm, hoặc chớp thời cơ khi Mộc Lăng ăn thân thân ái ái.



Mộc Lăng không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng phải tìm biện pháp, trực tiếp nhất đương nhiên là đem tiểu hài tử chết tiệt kia đi hoạn… Ách, loại trừ cái này ra!



Mộc Lăng chấm mực viết chữ “Hoạn” thật to lên giấy, sau đó dùng mực đỏ vẽ một dấu gạch chéo thật to.



Tuy là hắn luôn mồm mắng “Hoạn ngươi”, thế nhưng lại không muốn hoạn Tần Vọng Thiên thật, cái đó tuyệt đối không được.



“Ân…” Mộc Lăng ngồi xếp bằng trên giường, tay ôm má nghiêng đầu nghĩ, hay là để hắn bất cử nửa năm? Vậy cũng không được a, tốt nhất là để hắn tự nguyện không gây tổn hại thân thể.



Mộc Lăng lại vẽ dấu gạch chéo thật to lên hai chữ “Bất cử”.



Ngay lúc này, Tần Vọng Thiên đi lấy bữa sáng cho hắn đã quay lại, , Mộc Lăng vội vàng giấu giấy bút đi.



“Mộc Mộc, dậy rồi a?” Tần Vọng Thiên đi đến, việc trước tiên là hôn Mộc Lăng mấy cái: “Điểm tâm hôm nay có tiểu ngư đản hoa chúc, còn có đản hoàng tô và hạ chúc thái .”



Tần Vọng Thiên nói xong, Mộc Lăng đã cười híp mắt.



Tần Vọng Thiên xoay người lấy thức ăn từ bàn bên cạnh ra, Mộc Lăng tự trấn tỉnh, vẫy đầu liên tục, không được a Mộc Lăng, ngươi phải tỉnh lại a, lần nào cũng để tiểu hài tử chết tiệt lầy thức ăn ra đối phó mình, như vậy sao được a!



Tần Vọng Thiên bưng khay qua quay đầu nhìn, liền thấy Mộc Lăng ngồi một góc vừa vẫy đầu vừa gõ đầu, lập tức kinh hãi, nhào đến xem: “Lăng? Làm sao vậy? Đau đầu?”



Mộc Lăng ngửa mặt đảo mắt một cái, tâm nói, đúng vậy, đau đầu a! Vừa nghĩ, vừa cầm lấy khay thức ăn bát đầu ăn cháo, cháo vừa vào miệng, trong nháy mắt đã biến thành thần thanh khí sảng… Ăn ngon nha! Mộc Lăng rung đùi đắc ý ăn, tâm tình rất tốt. Tần Vọng Thiên kế bên cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn hắn còn lo hôm qua làm hơi quá, có khi nào Mộc Lăng không thèm nhìn đến hắn nữa không, không ngờ vẫn hảo hảo.



Mộc Lăng vừa ăn cháo vừa liếc mắt ngắm Tần Vọng Thiên, hỏi: “Vọng Vọng a, có phải ngươi thấy ta là muốn làm không a?”



“Ách…” Tần Vọng Thiên kinh hãi, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Mộc Lăng, thành thật gật đầu.



Mộc Lăng híp mắt, quả nhiên!



Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng bỗng dưng hỏi một câu rồi không nói thêm gì nữa, ngực bồn chồn, tâm nói, hay là Mộc Mộc giận, nghĩ mình vừa thấy hắn đã động dục, vậy hắn chán ghét mình sẽ bỏ đi, không cho mình gặp nữa… Vậy đâu có được a. Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Vọng Thiên cũng tự trấn định lại một chút, mình có nên bớt phóng túng một chút không? Tuy rằng thân thể Mộc Lăng đã khỏe rồi, thế nhưng tốt nhất vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều một chút.



Mộc Lăng thì đang ngậm muỗng, tâm nói, hay là cho hắn thử tân dược đi, khiến hắn uống vào rồi không muốn làm nữa, hiệu lực chỉ trong khoảng một ngày, như vậy có thể khống chế linh hoạt nha.



Hai người nghĩ hai chuyện, đều tính toán phải làm gì đó, cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay nha.



Ăn xong điểm tâm, Tần Vọng Thiên bưng khay dọn, đến tiền sơn xử lý bang vụ, Mộc Lăng ôm chăn tiếp tục ngủ lại giấc.



Lăn lăn lăn trên giường, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy biện pháp khi nãy mình nghĩ ra là hay nhất. Mộc Lăng xoay người đứng lên… Ai da, eo bị trật rồi… Xoa thắt lưng, Mộc Lăng nghiến răng mắng “Tiểu hài tử chết tiệt, tiểu lưu manh, xem lão tử hảo hảo trị ngươi!” Nghĩ xong, Mộc Lăng xoa tay vén áo, chầm chậm chầm chậm đi đến dược lư bên cạnh.
Tấm khăn trong tay Mộc Lăng đã sắp bị hắn xé nát vụn rồi, tâm nói ‘Hảo cho ngươi một Tần Vọng Thiên a, ngươi dám không có cảm giác!’ Nghĩ lại một chút, trước đây mỗi lần gặp phải loại tình huống này Tần Vọng Thiên đều sẽ nói: “Còn mặc làm gì a, dù sao cũng phải phí công cởi ra!” Bây giờ lại… Đáng chết!



Mộc Lăng đã bị một cú đả kích tương đối nghiêm trọng, liền ôm dựa vào gối đầu tự kiểm điểm, tâm nói, sớm biết vậy lúc phối dược cho thêm nhiều nước một chút, loại thảo dược này dính nước sẽ khiến dược hiệu hạ thấp, nếu ngâm vào trong nước, vậy dược tính sẽ trực tiếp mất tác dụng.



Lúc này, Tần Vọng Thiên cầm y phục dâng cho hắn, Mộc Lăng cầm y phục ném qua một bên, nói: “Đã buồn ngủ rồi, còn mặc gì nữa, đêm nay ta ngủ khỏa thân!”



Tần Vọng Thiên há to miệng, tâm nói nếu thật sự cùng ngủ với Mộc Lăng khỏa thân, đừng nói là hắn không phải Liễu Hạ Huệ, dù là Liễu Hạ Huệ thật, có lẽ cũng không nhịn nổi.



Suy nghĩ một lát, Tần Vọng Thiên nói: “Mộc Mộc, hay là, ta đến giường bên cạnh ngủ!”



Mộc Lăng mở to hai mắt ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau, úp mặt vào gối đấm giường, miệng la: “Làm sao có thể như vậy a, làm sao có thể như vậy a!”



Tần Vọng Thiên thấy phản ứng của hắn thì rất khó hiểu, liền hỏi: “Mộc Mộc, làm sao vậy a?”



Mộc Lăng xoay mặt nhìn hắn, tâm nói, ta không tin một chút phản ứng cũng không có, nghĩ xong, đưa tay kéo tay Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, chúng ta ngủ cùng nhau!”



“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi, Mộc Lăng trần trụi chỉ đắp một mảnh khăn kéo tay hắn nói muốn ngủ cùng hắn, vậy chẳng phải là mời hắn làm cái kia sao?



Tần Vọng Thiên nghĩ đến một ý khác, nói không chừng là Mộc Mộc đang thử thách nghị lực của hắn! Vì vậy, kiên quyết lắc đầu nói: “Không được, đêm nay ngủ khác giường!” Mộc Lăng phát hỏa, túm hắn: “Ngủ cùng nhau!”



“Khác giường!”



“Ngươi phản rồi!” Mộc Lăng cầm gối đập Tần Vọng Thiên: “Tiểu hài tử chết tiệt!”



Tần Vọng Thiên xấu hổ nhìn thân thể trần trụi của Mộc Lăng, tâm loạn như ma, bên trái một Tiểu Bồ Tát kéo hắn một cái ‘Không thể làm a! Ngươi yêu Mộc Mộc!’ Thế nhưng bên phải một Tiểu Ác Ma lại kéo hắn ‘Phải làm a! Ngươi xem, rõ ràng là hắn đang câu dẫn ngươi a.”



Trong lúc Tần Vọng Thiên còn đang nghiêng trái lắc phải, Mộc Lăng triệt để phát hỏa, vung tay ném khăn, nắm cánh tay Tần Vọng Thiên kéo hắn lên giường, rống: “Rốt cuộc ngươi có muốn làm hay không?!”



Mà tại chỗ Tần Vọng Thiên, Tiểu Ác Ma thành công vung một quyền, đánh bay Tiểu Bồ Tát, Tần Vọng Thiên không đợi Mộc Lăng phản ứng tiếp đã nhào đến, đè Mộc Lăng xuống, khàn giọng nói: “Là ngươi tự tìm, một lát đừng xin tha!”



Mắt Mộc Lăng chớp chớp, nhìn lại Tần Vọng Thiên đang hôn tới hôn lui trên người mình, cảm thấy có chút không đúng.



“Cái kia… Vọng Vọng?” Mộc Lăng chọc chọc hắn: “Ngươi không có cảm giác không muốn làm sao?”



Tần Vọng Thiên vứt y phục của mình đi, lao đến cắn: “Đại gia ta nhịn một đêm, ngươi sẽ trêu chọc suốt một đêm, được! Chúng ta làm đến sáng!”



“A?” Mộc Lăng kinh hãi, thế nhưng Tần Vọng Thiên không nói đến câu thứ hai, đè hắn xuống, ăn sạch sẽ… Hơn nữa, đêm nay Tần Vọng Thiên đặc biệt mãnh liệt, Mộc Lăng bị dằn vặt tới mức liên tục kêu ai ai, mắng to: “Nương a, thứ dược kia không có chút tác dụng nào!” Cuối cùng không còn cách nào nữa, không thể làm gì hơn là tiếp tục nửa tỉnh nửa mê vừa rên rỉ, vừa mắng: “Hoạn ngươi!”