Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Chương 212 : Từ chức
Ngày đăng: 11:45 19/04/20
Ánh nắng phía chân trời chiếu vào mặt biển, từng lớp tầng lớp sáng chói, lăn tăn như những chiếc vây cá long lánh. Nơi con sóng xô vào hiện lên hình ảnh thân mật của đôi nam nữ, dưới chiếc mũi của người đàn ông anh tuấn là hàng mi như đôi cánh bướm lay động.
Trang Noãn Thần cố sức giãy giụa khỏi lồng ngực của người đàn ông, cô thở hổn hển, tuy nhiên khắp khoang mũi đều là hơi thở của anh.
Sự mạnh mẽ của anh khiến Trang Noãn Thần vô thức thả lỏng, hai tay đang giãy dụa buông xuống, đầu óc rối loạn, cả người cô như mềm nhũn đi.
Giang Mạc Viễn ôm chặt cô, cánh tay mạnh mẽ hữu lực như muốn khảm sâu cô vào trong ngực. Trang Noãn Thần có thể cảm thấy mình đang thu nhỏ dần, càng lúc càng nhỏ… Cứ như thế, giữa bãi biển vào mùa thu tràn ngập nắng ấm, cô dường như vùi cả người sâu trong lòng Giang Mạc Viễn.
Mặt trời lên cao, ngoài khơi tỏa ra vầng sáng rạng rỡ.
Người đàn ông cao lớn ôm trọn lấy người con gái mềm mại vô lực. Trên nền cát trắng, cánh tay rắn chắc nắm chặt bàn tay thon nhỏ tạo nên một bức tranh mĩ lệ.
Rất lâu sau, Giang Mạc Viễn mới buông cô ra, đôi đồng tử đen láy của anh tựa hồ nhuốm đầy dục vọng nhìn cô chăm chú, cánh tay anh khóa chặt eo cô không buông. Cô cúi gằm mặt không dám nhìn anh, thần sắc cô có vẻ ngờ vực, cổ cô đỏ ửng.
Giang Mạc Viễn nâng cằm cô lên, anh nở nụ cười, nói nhỏ, “Tôi dọa em sợ?”
Cô dốc sức đè nén nhịp tim dồn dập, cúi đầu không nói tiếng nào.
Trang Noãn Thần cảm thấy hoài nghi nhiều hơn là sợ hãi. Cô không biết vì sao hai người lại thế này. Rốt cuộc hành động này của anh là sao?
Yêu ư?
Không có khả năng, một người ưu tú như anh làm sao có thể thích một người bình thường như cô.
Giang Mạc Viễn thấy cô không trả lời, anh cũng không miễn cưỡng. Anh lại đặt đầu cô tựa vào ngực mình, hít thở mùi hương thuộc riêng cô.
Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, thấm ướt mắt cá chân Trang Noãn Thần, nhưng cô không cảm thấy nước biển lạnh lẽo bởỉ ở trong ngực anh, cô thấy mình như bị đặt trong một lò lửa nóng bỏng.
***
“Tôi xin lỗi.” Chết rồi, cô nôn nóng quá nên quên gõ cửa xin vào.
“Em ngồi đi.” Trình Thiếu Tiên chỉ tay về ghế sô pha.
Trang Noãn Thần nào còn tâm trạng ngồi xuống từ từ trò chuyện? Cô đến trước mặt Trình Thiếu Tiên, dốc hết can đảm hỏi anh, “Hạ Lữ nóng vội nhất thời nên mới đưa đơn xin thôi việc. Trình tổng, anh đừng duyệt đơn đó được không?”
Trình Thiếu Tiên nhướng mày, anh cầm một phong thư trên bàn làm việc giơ lên, “Em nói nó?”
Cô đưa mắt nhìn. Đúng là đơn xin thôi việc.
“Đây là quyết định của Hạ Lữ. Em đến tìm tôi để nói giúp cho cô ấy hay cô ấy đã đổi ý?” Trình Thiếu Tiên đặt thư thôi việc sang bên, ánh mắt anh kiên định dừng trên mặt cô.
“Tôi tin đây là quyết định nóng vội của cậu ấy. Trình tổng, anh biết cậu ấy thích công việc này đến nhường nào không?”
Trình Thiếu Tiên mỉm cười, “Noãn Thần, em phải hiểu rằng Hạ Lữ chủ động thôi việc, chứ không phải quyết định của công ty.”
Trang Noãn Thần cắn môi nhìn anh, “Tôi nghe nói công ty quyết định trừ tiền thưởng của bộ phận ba, làm vậy thì khác gì chủ động đuổi việc cậu ấy?” Lời nói của cô hơi to gan, nhất là khi cô đang đối mặt với cấp trên có thể xử chém cô bất cứ lúc nào anh ta muốn.
Quả nhiên Trình Thiếu Tiên nheo mắt, “Em nắm tin tức rất nhanh.”
Trang Noãn Thần cảm thấy bầu không khí hơi khác thường, cô cụp mị, hạ thấp giọng nói, “Tôi thấy cách xử lý của công ty không thỏa đáng lắm. Nếu Hạ Lữ thôi việc vì chuyện này thì làm sao cậu ấy có thể tiếp tục làm nghề này nữa? Trong giới này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, một khi cậu ấy bị đồn đại tiêu cực thì công việc sau này sẽ có tai tiếng, ảnh hưởng đến con đường thăng tiến.”
Nắng chiều hắt sáng lên gương mặt đàn ông ngồi đối diện, nom anh vừa nghiêm túc vừa thân thiện. Một hồi sau, anh bật cười, đứng dậy đi đến trước mặt Trang Noãn Thần, nhìn cô một cách hứng thú.
Trang Noãn Thần lờ mờ, vô thức lui ra sau, anh lại đặt tay lên vai cô, giọng anh có vẻ bất đắc dĩ, “Trang Noãn Thần, lẽ nào em không nghĩ Hạ Lữ thôi việc là chuyện tốt, như vậy em sẽ giảm bớt một đối thủ.”
“Tôi không nghĩ như vậy.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, biểu đạt ý kiến của mình, “Tôi chỉ muốn cùng bạn bè thân nhất của mình hoàn thành giấc mơ và lý tưởng. Trình tổng, có lẽ anh luôn nghĩ cạnh tranh sẽ sản sinh hiệu quả và lợi ích. Có thể nó đúng vì là quy tắc của thương trường, nhưng tôi cho rằng tình nghĩa giữa người với người mới là đáng quý nhất.”