Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Chương 213 : Hương vị nỗi đau thời thanh xuân
Ngày đăng: 11:45 19/04/20
Trình Thiếu Tiên không vội phản bác. Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt anh hiện vẻ khen ngợi. Câu trả lời của cô khiến anh hết sức kinh ngạc khi mà con người đang sống trong cái xã hội quá xem trọng vật chất, cô vẫn luôn xem trọng tình cảm chân thành.
“Noãn Thần, tôi nói cho em biết một sự thật, dù em không thích cũng phải đón nhận nó.” Một lát sau, giọng anh thoáng vẻ bao dung và chân thành cất lên, “Khi quyền lợi chưa bị xâm hại thì mọi tình cảm bạn bè đều vĩ đại. Thế nhưng một khi đụng đến lợi ích thì tình bạn này có thể duy trì bao lâu?”
Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, “Việc gì cũng có ngoại lệ. Tôi, Ngải Niệm và Hạ Lữ là bạn từ thời đại học. Chúng tôi sống cùng nhau suốt thời đại học, cùng tốt nghiệp đi làm, cùng trải qua bốn năm thanh xuân quý giá nhất. Khi tôi vui vẻ, hai cậu ấy sẽ vui vẻ cùng tôi. Khi tôi đau khổ, hai cậu ấy sẽ ở cạnh an ủi, không rời bỏ tôi. Khi tốt nghiệp đại học, Hạ Lữ tìm được việc làm trước tiên. Rồi trường học không cho tôi và Ngải Niệm tiếp tục sống trong ký túc xá, hai đứa tôi lại dọn đến căn phòng nhỏ do Hạ Lữ mướn, hai đứa tôi ăn đồ của cậu ấy, dùng đồ của cậu ấy, nhưng cậu ấy không hề kêu ca oán trách. Cậu ấy còn cười nói nếu cả đời này tôi và Ngải Niệm không tìm được việc làm thì cậu ấy sẽ nuôi hai đứa tôi. Ba người chúngtôi cùng vui, cùng buồn, cùng khóc, cùng cười, không rời xa nhau. Đây là tình bạn của chúng tôi. Dù người khác thay đổi thế nào thì tôi tin tưởng tình bạn này sẽ không bao giờ đổi thay.”
Trình Thiếu Tiên nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của cô, mà cô cũng nhìn anh chăm chú, tựa như sự xung đột giữa truyền thống và cách tân.
“Hãy xem như tôi chưa nói những lời vừa rồi. Tôi hy vọng tình bạn của bọn em sẽ kéo dài mãi mãi.” Anh nở nụ cười, vỗ vai cô.
“Vậy đơn xin thôi việc của Hạ Lữ.” Cô đúng là điên rồi, cô vừa dạy bảo cấp trên ư?
“Đây là quyết định của cô ấy nên công ty sẽ tôn trọng. Nhưng nếu cô ấy muốn trở về công ty thì tôi sẽ suy xét lại.” Trình Thiếu Tiên giải quyết một cách công tâm, anh nhìn cô bổ sung thêm, “Noãn Thần, những lời em nói hôm nay rất đáng giá.”
“Tôi xin lỗi, tôi biết mình lỗ mãng.” Cô xin lỗi. Cấp trên nào chẳng thích thấy cấp dưới nhún nhường, chịu thua nên cô cứ xin lỗi cho vừa lòng anh. Hơn nữa, anh đã nói sẽ suy xét, vậy Hạ Lữ còn hy vọng ở lại Đức Mã.
Trình Thiếu Tiên tựa hồ nhìn ra ngón trò của cô, anh mím môi, “Nếu ngày mai em không dành được hợp đồng của Tiêu Duy thì nói xin lỗi tôi cũng chưa muộn.”
“Nhất định tôi sẽ dành được hợp đồng đó!” Bản tính ngang bướng của Trang Noãn Thần trỗi dậy.
“Tốt.” Ánh mắt Trình Thiếu Tiên ẩn hiện ý cười.
Lúc này cô mới biết mình lại trúng chiêu của Trình Thiếu Tiên, anh đang kích động cô. Cô cắn môi, “Trình tổng, tôi ra ngoài làm việc.”
Trình Thiếu Tiên gật đầu.
Trang Noãn Thần xoay người, dợm mở cửa đi ra thì Trình Thiếu Tiên đột nhiên gọi cô, “Noãn Thần.”
Cô ngoảnh đầu nhìn anh.
Ánh mắt Trình Thiếu Tiên nhìn cô lóe tia khác thường, anh dừng vài giây rồi cười, “Tôi rất coi trọng em.” Coi trọng thôi ư? Chỉ bản thân anh mới biết ngay lần đầu gặp cô, cô thật sự rất đặc biệt với anh.
Trang Noãn Thần không ngờ anh sẽ nói vậy, cô hơi ngớ ra, mỉm cười với anh, “Cám ơn anh.”
“Em đi làm việc đi. Ngày mai phải làm hết mình.” Trình Thiếu Tiên cất giọng nhẹ nhàng.
“Cuộc sống bồng bềnh như lá lục bình. Dù thường ngày mình có làm phiền hai cậu thì cũng vì hai cậu là bạn tốt nhất của mình.” Khuôn mặt Hạ Lữ say rượu đỏ bừng bừng nhìn Trang Noãn Thần, “Cậu cũng cố lên. Ngày mai cậu phải thành công, nhất định phải thành công. Nếu cậu thành công, mình sẽ rất vui. Cụng ly!”
Trang Noãn Thần buồn bã nhưng vẫn giơ cốc bia lên cụng mạnh.
Cuộc sống bồng bềnh như lá lục bình…
Chẳng phải cô, Ngải Niệm và Hạ Lữ cũng giống như lá lục bình trong thành phố này ư?
Ba người vui vẻ nốc bia ừng ực. Kỳ thực họ không hề thích uống bia nhưng vì trong lòng ngổn ngang cảm xúc nên mới như vậy.
Hạ Lữ cất tiếng hát, lời bài hát nhẹ nhàng êm tai vang lên. Khi Hạ Lữ hát đến điệp khúc, cả Trang Noãn Thần và Ngải Niệm cũng hát theo.
Chia xa, vĩnh viễn không quên giây phút này.
Bạn ơi, hãy ôm nhau tạm biệt, để mai đây mỗi người đều đến một nơi xa.
Nhặt lấy ngày hôm qua, niềm vui chất chồng. Đã từng, mỗi một ngày trôi qua là một giấc mơ mỹ lệ.
Ngất ngây, cùng nhau cố đuổi theo chuyện xưa đẹp đẽ.
Đã từng, nhìn lên bầu trời cao cùng nhau khóc cho đến say giấc.
Sắp chia tay, gượng cười thốt lên: “Vẫn mãi tin tưởng, sau này sẽ có duyên tái ngộ.”
Biết bao hồi ức ngọt ngào sẽ theo chúng ta đến suốt cuộc đời.
Chúng ta lại quay về lúc chưa từng quen biết.
Ngay thời khắc chia lìa đừng để nước mắt chảy dài trên gương mặt chúng ta.
Hứa hẹn mỗi năm, một ngày nào đó tại một chốn chả ai hay.
Hẹn gặp lại nhé!