Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 3107 : Có phải người mình không?

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Câu nói này giống như một lời tố cáo mang theo cả “máu và nước mắt”, trong lúc nói biểu cảm của cô còn có chút đau khổ tức tưởi, Niên Bách Ngạn phải bật cười vì điệu bộ ấy, cũng không nói gì thêm.



Thiết kế “Trăm hoa đua nở” tổng cộng có ba mẫu trang sức, lần lượt là vòng đeo tay, khuyên tai, cuối cùng chính là chiếc nhẫn kim cương chủ đạo. Và viên kim cương màu lục hiếm có đạt tới 25 ca-ra ấy được khảm nạm ngay trên chiếc nhẫn, trở thành tâm điểm khiến mọi người chú ý.



Các loại đá quý đẳng cấp khác nhau tạo thành những món trang sức khác nhau, trở thành một bộ sưu tập, đây mới là nguồn gốc cái tên “Trăm hoa đua nở”. Cũng tức là vòng tay, khuyên tai và nhẫn trong bộ sưu tập này lần lượt được sử dụng ba loại đá quý hoặc ba kim cương chế tạo thành. Chúng nổi tiếng vì thiết kế và phong cách, đồng thời cũng chính nhờ những đá quý hiếm có được khảm nạm bên trên mà giá trị sưu tập càng trở nên quý giá.



Vì sự độc nhất vô nhị của “Trăm hoa đua nở”, thế nên tập đoàn Tinh Thạch đã dùng cách chia tách bộ sưu tập ra để đấu giá, không thể đấu giá cả bộ, đây cũng là cách ngăn chặn khả năng “Trăm hoa đua nở” bị một người lũng đoạn. Hậu quả của việc bị một người độc quyền chính là sau này showroom D muốn thu mua lại sẽ rất phiền phức.



Đối với đá quý hoặc kim cương, trình độ của Tố Diệp chỉ dừng lại ở mức “mẫu giáo”. Cô chỉ biết dùng mắt để phân tích cái nào đẹp cái nào không. Nhưng rõ ràng Niên Bách Ngạn muốn dạy cô cho biết cái nào là tốt cái nào là không tốt. Thế nên khi nhân viên đẩy đôi khuyên tai trong bộ sưu tập ra, anh bắt cô chú ý vào viên đá đính trên chiếc khuyên tai.



Ba mẫu thiết kế của “Trăm hoa đua nở” lần lượt được tạo thành bởi kim cương màu lục, hồng bảo, đá ruby máu bồ câu, và đá sapphire kashmir. Ba loại đá này xếp ba vị trí hàng đầu trong giới đá quý. Trong đó viên đá khảm trên khuyên tai chính là ruby. Sau khi trên màn hình lớn hiện lên kiểu dáng của viên đá ruby, Tố Diệp bất giác trầm trồ: “Đúng là giống hệt máu bồ câu, đẹp đến lóa cả mắt.”



“Đây là đá ruby máu bồ câu có nguồn gốc từ Myanmar. Đá ruby máu bồ câu đích thực nếu nhìn kỹ sẽ có vài tia sáng màu lam trong viên đá thuần màu đỏ. Sản lượng của loại đá này cực ít. Vẻ rực rỡ sau khi cắt mài có thể sánh ngang với kim cương cao cấp. Số lượng được lưu thông trên thị trường lại càng hiếm hơn, thế nên giá trị rất lớn.” Niên Bách Ngạn thấp giọng, giới thiệu với cô từng thứ một: “Đương nhiên, viên đá được khảm trên “Trăm hoa đua nở” giá trị còn cao hơn nữa, vì chúng đã được luân chuyển khắp mấy phòng triển lãm ở nước ngoài, hình dáng độc nhất vô nhị. Có một lần đã bị phía Anh quốc chiếm giữ hơn nửa thế kỷ, thế nên giá trị của nó so với giá gốc của viên đá ruby máu bồ câu đắt đỏ trên thị trường lại càng cao hơn nữa.”



Tố Diệp biết thêm kiến thức, gật đầu liên hồi, không thể không thừa nhận đôi khuyên tai này thật sự rất đẹp.



Đôi khuyên tai bằng đá ruby máu bồ câu có giá khởi điểm là 1 triệu đô la Mỹ, mỗi lần nâng giá là 500 ngàn đô la Mỹ. Chẳng mấy chốc đã có người ra giá khởi điểm, liền sau đó lại có người bám đuổi rất sát. Cuối cùng khi đôi khuyên tai được đấu giá 2 triệu 500 ngàn đô la Mỹ, Tố Diệp cứ tưởng rằng đã bán thành công, không ngờ người ra giá đầu tiên thẳng thừng nâng lên 3 triệu đô la Mỹ, cuối cùng đã đấu giá thành công viên đá ruby này.



Tố Diệp kinh ngạc, vô thức tìm kiếm người vừa ra giá. Là một phụ nữ, mặc bộ quần áo công sở chững chạc. Tuy chỉ nhìn được một nửa gương mặt nhưng không khó nhận ra sự thông minh tháo vát. Cô xích lại gần Niên Bách Ngạn, nhỏ giọng hỏi: “Người phụ nữ đó là ai thế? Giàu có vậy!”



“Người giàu có không phải cô ấy, mà là ông chủ của cô ấy.” Niên Bách Ngạn thích sự gần gũi thế này từ cô, ngữ điệu cũng dịu dàng đi nhiều: “Người thật sự ra giá là Lục Bắc Thần, cô ấy chẳng qua chỉ là trợ lý mà thôi.”



Tố Diệp kinh ngạc. Cô từng nghe nói tới danh tiếng của Lục Bắc Thần, không ngờ anh ta cũng có hứng thú tham gia.



Đang mải suy nghĩ thì chiếc vòng đeo tay được khảm viên đá sapphire kashmir đã được đẩy ra sân khấu. Trên màn hình, viên đá màu lam trên chiếc vòng mềm mại như đại dương bao la, màu sắc sâu thẳm tới mức khiến tâm hồn con người lạc mất phương hướng.




Cuộc đấu giá vì sự xuất hiện của Kỷ Đông Nham mà như có xáo động.



Cho tới khi người điều khiển chương trình nhắc mọi người yên lặng, anh ta khẽ hắng giọng: “Anh đây ra giá 15 triệu, có ai trả giá cao hơn hay không?”



Phía dưới im lặng.



Đến cả ông lão râu bạc kia cũng đang do dự.



Tố Diệp hoảng hốt nhìn Kỷ Đông Nham, anh ta trúng gió rồi sao?



Kỷ Đông Nham lại không hề nhìn qua bên này, đi tới một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống, điệu bộ thiếu nghiêm túc. Cả người anh ta uể oải tựa ra sau ghế, ngồi kiểu bắt chéo chân lỗi mốt.



“15 triệu lần thứ nhất.” Người điều khiển chương trình trên bục bắt đầu đếm ngược.



Tần suất nhai kẹo của Kỷ Đông Nham mỗi lúc một nhanh.



“15 triệu lần thứ hai.”



Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh Tố Diệp nãy giờ vẫn cong môi quan sát.



“15 triệu lần thứ…”



“18 triệu!” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp cắt đứt câu đếm ngược cuối cùng của người điều khiển chương trình.