Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 3108 : Trận chiến ngầm không có người chiến thắng

Ngày đăng: 11:46 19/04/20


Tố Diệp đã bị kích động bởi thanh âm này, chẳng trách cô bỗng giật nảy mình, vì tiếng nói ấy quá gần, gần trong gang tấc.



Không ngờ lại là Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa cá nhân để ra giá, tăng giá trị của chiếc nhẫn này lên tới 18 triệu, một phạm vi rộng như thế này đã vượt xa dự tính lúc trước của các chuyên gia.



Việc Niên Bách Ngạn chủ động đấu giá càng khiến mọi người ngồi dưới bất ngờ hơn. Chính chủ nhân ra giá chứng tỏ chiếc nhẫn này có giá trị không tầm thường. Thế là sau một hồi rối loạn, ông già râu bạc phơ đó dường như đã hạ quyết tâm, thẳng thừng nâng giá lên 19 triệu.



Giá tiền dường như vượt xa giá trị thực của viên đá quý.



Kỷ Đông Nham quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Niên Bách Ngạn, rất có ý khiêu khích. Vậy mà vẻ mặt Niên Bách Ngạn vẫn chẳng hề tỏ ra e dè, anh lại thản nhiên nâng giá lên thêm một triệu nữa.



“20 triệu! Trước mắt giá của chiếc nhẫn này đã lên tới 20 triệu, còn ai trả giá cao hơn không?” Giọng nói của người điều khiển chương trình trên sân khấu cũng trở nên lanh lảnh chói tai.



Nụ cười trên khóe môi Tố Diệp đông cứng lại, lặng lẽ đứng ngoài xem cuộc chơi ganh đua tiền bạc này. Trong mắt cô, nó chẳng qua chỉ là một việc làm vô vị của các thương nhân vô cớ sinh sự mà thôi.



Sau khi Niên Bách Ngạn ra giá xong, ông già râu bạc đành tiếc nuối lắc đầu, thất thểu rời đi. Thế là tiêu điểm tập trung cả vào Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham.



Nụ cười trên môi Kỷ Đông Nham vẫn ngông cuồng không đổi, còn phía Niên Bách Ngạn vẫn nhẹ như mây trôi.



Một lúc sau, Niên Bách Ngạn giơ tay về phía anh ta, làm động tác xin mời, khóe môi cong lên. Sắc mặt Kỷ Đông Nham thoáng thay đổi, ánh mắt vốn rạng rỡ dần trở nên sắc lạnh, ngay sau đó anh ta hét lên: “22 triệu!”



Giá tiền đã tăng lên gấp bội rồi.



Tố Diệp rất muốn biết số tiền này làm sao vào được túi họ, một khoản tiền lớn đến vậy bảo những người dù cố đến mấy cũng chỉ có thể bám gót họ như cô phải tiếp tục sống thế nào đây?



Giá mà Kỷ Đông Nham thét lên đã khiến mọi người sục sôi, vì tất cả mọi người đều hiểu rằng giá trị của chiếc nhẫn này dù có lớn thế nào đi nữa cũng không thể tới hơn 20 triệu, đã cao hơn giá khởi điểm rất nhiều rồi.



Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị xem màn kịch hay.



Ai nấy đều chờ đợi Niên Bách Ngạn tiếp tục ra tay.


Kỷ Đông Nham nhìn cô, đợi cô nói tiếp.



“Vì số tiền chênh lệch 7 triệu đó, tôi cảm thấy Niên Bách Ngạn cố tình làm vậy, thế nên mới muốn giúp anh đáp trả lại một đòn, dù sao thì anh tặng chiếc nhẫn này cho nhân viên ngay trước mặt anh ấy, nhất định sẽ khiến bên ngoài có nhiều liên tưởng.” Tố Diệp khẽ đá viên đá dưới chân mình đi, ngữ điệu thản nhiên: “Còn bây giờ tôi và anh đã không ai nợ ai nữa, như vậy rất tốt.”



“Lẽ nào em không cho rằng em mới là người chiến thắng lớn nhất sao? Cầm lấy nhẫn, đây là tấm lòng chân thành của anh dành cho em.” Kỷ Đông Nham siết chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh phải nói với em bao nhiêu lần em mới chịu tin anh thật lòng thích em?”



Tố Diệp híp mắt né tránh ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu: “Tôi… đúng là rất yêu tiền, nhưng tôi biết rõ cái gì nên lấy cái gì không nên lấy, còn về tình cảm của anh…” Cô hơi do dự, mím môi: “Nếu có một ngày tôi thật sự quyết định lấy một ai đó, tôi sẽ tìm một người đàn ông đơn giản. Anh ấy có thể không giàu có đến thế, không xuất sắc đến thế, thậm chí chỉ là một nhân viên nhà nước thôi. Nhưng tôi không cần tốn công sức suy đoán tâm tư của anh ấy. Chỉ cần yêu nhau, kết hôn, sinh con, sống một cuộc sống giản đơn, bình dị. Đông Nham, anh không phải người tôi cần tìm.”



Kỷ Đông Nham ngỡ ngàng, hồi lâu mới cười khổ: “Em có cần từ chối một cách phũ phàng vậy không?”



“Tôi không muốn lãng phí thời gian của hai người, cũng không muốn cho đôi bên quá nhiều không gian để hoang tưởng.” Ánh mắt Tố Diệp như những viên thủy tinh lấp lánh: “Như vậy không tốt sao? Thẳng thắn rõ ràng, không dài dòng dây dưa.”



Kỷ Đông Nham muốn nói gì lại thôi, chọn cách im lặng, mãi lúc sau mới thở dài: “Em là một cô gái quá thông minh rồi.”



Một câu nói bao hàm quá nhiều cảm xúc.



Sau buổi đấu giá chính là buổi tiệc chúc mừng.



Trong buổi tiệc, Niên Bách Ngạn nâng ly cảm ơn những người phụ trách đã vất vả chuẩn bị. Tố Diệp chỉ đứng bên im lặng uống rượu, không hề nhắc lại một chữ nào chuyện xảy ra ban sáng.



Buổi đấu giá lần này thành công được như vậy công thần lớn nhất vẫn là sư phụ Bana. Là sư phụ cắt mài nhất nhì thế giới, trong phần giảng giải về kỹ thuật của mình đã khiến mọi người thấy được nhiều điều tinh xảo. Niên Bách Ngạn tỏ ý muốn anh ta lấy trà thay rượu, lúc sư phụ Bana cầm ly lên ngón tay khẽ run nhẹ, nước trà sánh ra ngoài một ít, cảnh tượng này vừa hay lọt vào mắt Tố Diệp.



“Sư phụ Bana, tay anh làm sao vậy?” Niên Bách Ngạn khẽ nhíu mày.



Bana cúi đầu liếc nhìn ngón tay mình, đột ngột rút tay về, sắc mắt bắt đầu có chút thiếu tự nhiên. Miệng ấp úng mãi mà không biết nên nói gì. Cũng may Tố Diệp phản ứng nhanh nhạy, đưa tay nắm chặt lấy tay Bana, cười tít mắt nói: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi đụng trúng anh, nước trà không sánh vào người anh chứ?”



Bana ngơ ngác một hồi mới luống cuống lắc đầu: “À, không sao… không sao!”



Niên Bách Ngạn nhìn Bana như đang suy nghĩ điều gì, rồi hướng ánh mắt về phía Tố Diệp, không nói gì nữa.