Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 3116 : Nụ hôn của anh
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, thầm hít một hơi thật sâu, rồi nhỏ giọng nói một câu: “Em chưa từng nghĩ xa xôi như vậy.” Đây có lẽ là một câu trả lời vẹn cả đôi đường.
Sao anh không nhận ra việc cô đánh trống lảng chứ?
Nhưng lần này, dường như Niên Bách Ngạn không muốn dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa. Anh nâng cằm cô lên, ngón cái thô ráp khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt u tối: “Bờ môi này… tôi rất muốn được hôn nó.”
Tim cô chợt nghẹt thở.
“Một khi tôi hôn xuống nơi này, cũng có nghĩa là em sẽ bị sự ích kỷ của tôi liên lụy. Diệp Diệp! Tôi muốn chính em nói cho tôi biết.” Nói tới đây, Niên Bách Ngạn hít sâu, ép cô nhìn vào mắt anh: “Em… có cần sự bảo vệ của tôi không?” Thân phận của anh quyết định anh không thể làm quá nhiều việc, cũng quyết định có quá nhiều sự lựa chọn anh phải có sự cân nhắc.
Lúc này Tố Diệp chỉ hy vọng đột nhiên xảy ra một chuyện gì đó để phá đi khung cảnh trước mặt. Niên Bách Ngạn bất ngờ dùng sức mạnh ép cô tới góc tường, ép cô đến mức không còn đường lui, cô bỗng không biết phải lựa chọn ra sao. Giống như một đứa trẻ sợ kỳ kiểm tra đến vậy, cho dù là một phút trước khi kỳ thi bắt đầu cũng đang nguyện cầu cho thế giới hủy diệt trong khoảnh khắc.
Cô mím chặt môi, chỉ vì cảm thấy cánh môi mình đang khẽ run rẩy. Cô vô thức cắn chặt môi dưới, răng và môi giằng co lẫn nhau. Đôi môi đỏ hồng bị tàn sát bừa bãi dưới ánh trăng trông lại càng xinh đẹp mê hoặc, như bông hoa hồng nở rộ trong đêm, tuy gai nhọn đầy mình nhưng vẫn khiến người ta mê mẩn.
Niên Bách Ngạn chẳng phải thánh thần.
Ngón tay anh vòng ra sau gáy cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô mà không hề báo trước.
Giống như một quả lựu đạn bị ném tới bỗng chốc nổ tung, đầu óc Tố Diệp cũng vang lên một tiếng “bùm” rồi trở nên trống rỗng. Cả người đứng đờ ra ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, men theo khóe môi từ từ tìm hiểu hai cánh môi cô.
Cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình vẫn ngập tràn mùi hương của anh, hoặc có lẽ cô đã chẳng còn cách nào hít thở được nữa, vì tim cô đập quá nhanh, khiến não bộ bắt đầu thiếu khí. Khi đầu lưỡi người đàn ông nhẹ nhàng tách răng cô ra, cô mới bừng tỉnh, vội vàng giơ tay muốn đẩy anh ra. Nhưng bàn tay lớn của anh cũng dùng sức theo, mạnh mẽ giữ chặt lấy gáy cô.
Thế là, lưỡi anh “tiến quân thần tốc”, trực tiếp tấn công khoang miệng cô.
Khi hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, đôi chân Tố Diệp trở nên mềm nhũn. Anh như biết trước, đưa tay đỡ lấy lưng cô, hơi nóng hừng hực của lòng bàn tay qua lớp vải mỏng xuyên vào tận trái tim cô.
Nếu không có sức mạnh của anh, e là cô đã không còn sức để đứng vững nữa, chỉ cảm thấy cả người dán chặt vào người anh, chút sức còn sót lại cũng là do anh chống đỡ.
Cô không còn vùng vẫy nữa.
Nụ hôn của anh cũng trở nên triền miên, mạnh mẽ và bá đạo. Như một người khát nước được thưởng thức nguồn nước thanh khiết. Niên Bách Ngạn chuyển từ tìm hiểu sang điên cuồng đòi hỏi và chiếm hữu. Đến cả hô hấp của anh cũng bắt đầu nặng nề khản đục.
Tay của cô từ đầu tới cuối đều chống trước ngực anh, mềm oặt không một chút sức lực, nhưng cảm nhận được rõ ràng trái tim anh đập mạnh mẽ thế nào, từng nhịp đánh vào lồng ngực, lòng bàn tay cô cũng theo đó đau buốt.
Tố Khải rút điện thoại ra: “Đừng sốt ruột!” Nói rồi anh ấn một số điện thoại, lại dặn với lên trước: “Lái xe về phía cầu bốn hướng.”
Lúc xe khởi động cũng là lúc điện thoại được kết nối.
Diệp Lan chỉ nghe thấy anh nói với đầu kia điện thoại: “Anh Thành, em là Tiểu Khải đây, nhờ anh tìm một người.”
Ngữ khí đó nghe rất nhiệt tình.
“Giúp em tìm thằng “khỉ”, bây giờ em đang trên đường tới cầu bốn hướng, sau khi tới nơi em muốn gặp hắn.”
Thằng khỉ? Diệp Lan kinh ngạc.
Người cấp dưới lái xe phía trước cũng liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Đối phương nhận lời.
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tố Khải rút ví ra, đưa cho cô mấy tờ tiền: “Em có việc thì có thể đi trước, khi nào tìm được ví tiền, anh sẽ mang qua cho em.”
“Hả?” Diệp Lan vội vàng xua tay: “Em chẳng có việc gì đâu, hôm nay được nghỉ, để em đi cùng anh.”
Tố Khải nhìn cô, rồi không từ chối mà gật đầu.
Chẳng mấy chốc chiếc xe rẽ vào một đường nhánh trên cầu bốn hướng, rồi lại men theo con đường rẽ vào một khu nhà mái bằng. Khi xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà có sân, cửa để ngỏ, Tố Khải không cho Diệp Lan đi theo anh mà một mình đi vào đó.
“Tiểu Lưu! Cảnh sát Tố muốn làm gì vậy?” Cô không hiểu.
“Thì tìm ví tiền cho cô.” Tiểu Lưu có vẻ đã quá quen với việc này.
Diệp Lan ngạc nhiên, chỉ ra ngoài: “Mới đó anh ấy đã tìm được kẻ trộm sao?”
“Đương nhiên là không.” Tiểu Lưu cười: “Thằng khỉ mà cô vừa nghe thấy là một tên đã tái phạm nhiều lần, ăn cắp vặt thành nghiện, sau mấy lần bị cảnh sát Tố bắt vào đồn cũng đã nghiêm chỉnh hơn nhiều. Cô không biết đấy thôi, trộm cũng có địa bàn hoạt động của mình, không được lạm quyền. Mà mấy năm gần đây tội phạm trộm cắp đều được lập hồ sơ ở sở cảnh sát. Cho dù là không có, thông qua những kẻ trong nghề cũng có thể tiếp cận gần hơn. Nhất định là sau khi xem CTV trong cửa hàng, cảnh sát Tố đã nắm được phần nào, định thông qua thằng khỉ để tìm ra tên trộm đó.”