Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 4218 : Đừng dễ dàng lỡ hẹn

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Việc Kỷ Đông Nham tới đây không hề làm Niên Bách Ngạn quá kinh ngạc, chắc chắn là anh đã đoán trước cuộc “trùng phùng” này sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ có điều Tố Diệp vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng từ ánh mắt nghiêm nghị của Niên Bách Ngạn và dáng vẻ từ tốn như đang kể chuyện xưa của Kỷ Đông Nham. Đúng thế, sau khi kẻ chiến thắng cuối cùng đã giành thắng lợi, người ta rồi cũng phải thu dọn bãi chiến trường hỗn loạn. Nhưng cuộc chiến khó đoán định được thật giả này đã kết thúc thật rồi sao?



Cô cho rằng mình là một nhà tư vấn tâm lý thì có thể đoán được tâm tư của những người tham chiến. Cô cứ tưởng một khi mình làm người đứng bên theo dõi thì có thể nhìn thấu quá trình phát triển của sự việc. Cuối cùng người sai là cô. Khi cô tưởng nó đã kết thúc, hóa ra tất cả chỉ vừa mới bắt đầu…



Đúng như Tố Diệp phán đoán, tuy rằng Niên Bách Ngạn không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Kỷ Đông Nham nhưng cũng thể hiện thái độ bài xích và không mấy vui vẻ với vị khách không mời mà tới này. Anh đặt cặp tài liệu sang một bên, điềm nhiên nói: “Nếu cậu là người hiểu rõ tôi nhất thì trong cuộc chiến này cậu đã chẳng thua quá thê thảm. Giống như hôm đó trên bàn chơi tôi đã cảnh cáo cậu rồi, khi còn chưa thua sạch túi thì hãy nhanh chóng rút lui đi.”



Cô nhớ câu ấy, đó là lần tới sòng bạc của Cape Town. Cô tưởng đó chẳng qua chỉ là một câu khuyên nhủ đơn giản thôi, không ngờ ngay từ lúc đó Niên Bách Ngạn đã từng bước lập kế hoạch. Không, có lẽ còn sớm hơn cả lúc đó.



“Thực tế là tôi đâu có mất xu nào.” Kỷ Đông Nham cười.



“Nhưng cậu cũng chẳng kiếm thêm được đồng nào.” Niên Bách Ngạn phản bác không chút nể tình: “Khi cậu hao tổn quá nhiều thời gian và sức lực vào một cuộc chiến mà không kiếm lại được tức là lỗ vốn.”



Tố Diệp nhìn thấy nét mặt Kỷ Đông Nham có một giây phút khó coi, nụ cười quyến rũ đó lạnh dần đi. Anh ta nói, như đùa như thật: “Niên Bách Ngạn! Đừng có đọc kinh xong thì quay sang đánh hòa thượng. Không có máu của tôi, anh còn toàn mạng đi xuống khu mỏ không?”



“Muốn tôi cảm ơn cậu sao?”



“Việc đó thôi khỏi, vì… cô ấy sẽ cho tôi món quà tuyệt nhất.” Kỷ Đông Nham nói rồi bỗng chỉ tay về phía Tố Diệp, khóe môi gợi cảm lặng lẽ cong lên, sự hứng thú cũng dần thay thể cái nhìn lạnh lùng ban nãy.


“Có lẽ vậy.” Niên Bách Ngạn cũng dựa vào sofa. Tay anh kẹp điếu thuốc, một tay còn lại đặt lên thành ghế, cổ áo mở ra hai cúc, để hở một ít cơ bắp. Không giống với vẻ lười nhác của Kỷ Đông Nham, trông anh nho nhã, mê hoặc như màn đêm, chỉ có điều trong những câu từ chậm rãi có chút gì lạnh lẽo.



Kỷ Đông Nham nheo mắt lại: “Tôi thật sự không hiểu, tại sao anh lại may mắn tới vậy?”



“Vì ông trời cất giấu bí mật của mình trong M100-1. Ngoài tôi ra, không ai biết được bí mật đó.” Niên Bách Ngạn khẽ cong môi lên, rít một hơi rồi tao nhã nhả khói ra, nhìn Kỷ Đông Nham qua làn khói thuốc: “Nếu cậu không sốt ruột muốn vét hết tiền của tôi như thế, thì với trí thông minh của cậu, muốn phát hiện ra những điểm bất thường cũng không phải là không thể.”



“Cạch!” Kỷ Đông Nham gập nắp bật lửa lại, không nghịch nữa, ánh mắt dần tối thẫm lại. Chỉ có điều anh ta vẫn cười, nhưng nụ cười không chút dịu dàng: “Thì ra anh đã nghi ngờ tôi từ lâu.”



“Tiếc là cậu tin lầm tin tình báo, cuối cùng để lỡ mất mỏ kim cương chín tỷ.” Niên Bách Ngạn mỉm cười: “Chín tỷ kim cương mang ra thị trường kiếm được lại bao nhiêu tiền tôi nghĩ chắc cậu rõ. Tôi nhớ ngày xưa lúc đi học, môn Toán cậu rất khá.”



Kỷ Đông Nham nhìn anh ta rồi bật một ngọn lửa, châm điếu thuốc lên, rít một hơi.



Một nửa điếu thuốc trên tay Niên Bách Ngạn vẫn đang cháy, ngọn lửa trên đầu từ từ nuốt chửng điếu thuốc. Anh dướn người, gạt tàn thuốc xuống: “Đầu tiên cậu nhận được tin mỏ rỗng, sau đó mua chuộc Henry để nâng cao giá trong buổi đấu thầu, dùng một số tiền ít ỏi định quyết đấu với tôi, mục đích chỉ là muốn tôi phải rút hết tiền bạc ra mua một cái mỏ rỗng, cuối cùng nhìn thấy tôi lâm vào cảnh khốn cùng để thỏa mãn sự căm tức trong lòng cậu. Đông Nham à! Hành vi của cậu là có tư tưởng phạm tội.”



Điếu thuốc trên tay Kỷ Đông Nham rơi thẳng xuống thảm. Đôi mắt anh ta không hề rời khỏi Niên Bách Ngạn, nghe xong liền cười khẩy: “Anh bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào?”



“Cậu và tôi trước nay luôn đối đầu, cảnh giác với cậu cũng là chuyện bình thường.” Niên Bách Ngạn dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, ngón tay anh hơi dùng sức. Đầu thuốc bị anh bóp méo, cuối cùng một làn khói yếu ớt bao quanh nó, rồi lại như sợ quyền uy của anh mà tan đi. Một giây sau anh nói: “Nhưng… khi tôi thực sự nhận ra lòng lang dạ sói của cậu chính là ngày tôi bị bắt cóc!”