Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 4226 : Người chồng giấu mặt
Ngày đăng: 11:47 19/04/20
Ngay sau tiếng hét ấy là giọng nói kích động của Sa Sa: “Tố Diệp! Chồng cậu đẹp trai quá đi. Nhưng mình nhìn quen quen, anh ấy làm nghề gì vậy?”
“Sa Sa…” Tố Diệp chợt cảm thấy hoảng loạn vô cớ, ngữ điệu cũng thấp hẳn xuống: “Mình làm gì có chồng. Cậu… Cậu chắc chắn mình không bị gã đàn ông lạ mặt nào đưa đi đấy chứ?” Dứt lời, cô cũng chẳng màng tới cơn đau đầu của mình, cầm điện thoại xông thẳng vào nhà vệ sinh, kéo cúc áo ngủ ra, nhìn vào trong gương xem xét kỹ một lúc. Không có dấu vết của mấy màn tình cảm.
Sa Sa khinh thường đáp: “Nói chuyện với cậu chán chả buồn chết! Chính người đó tự nhận là chồng cậu. Cậu lại ôm chặt người ta không chịu buông. Nếu là người đàn ông lạ mặt, bọn mình liệu có yên tâm giao cậu cho anh ấy không?”
Câu chuyện này sao lại quen tai thế nhỉ?
Tố Diệp kéo áo vào, rụt cổ ngồi thẳng lên bồn cầu. Cô lại uống say rồi ôm lấy một người đàn ông không buông? Ôi trời đất ạ! “Cậu còn nhớ tướng mạo của người đó không?” Tự nhận là chồng cô? Gã nào mà lại không có lương tâm như vậy?
“Đương nhiên rồi! Người đẹp trai như thế cả đời này mình cũng chẳng quên được. Suýt nữa mình còn tưởng đang gặp một nam thần…” Sa Sa lại bắt đầu phấn khích: “Anh ấy cao khoảng 1m86, 1m87 gì đó. Lông mày rậm, sống mũi cao, đường nét trên gương mặt rất rõ ràng. Dáng thì siêu chuẩn, vai cũng khá rộng, ăn mặc thì… khá đơn giản, áo sơ mi trắng và quần dài màu nâu đậm.”
Một cách miêu tả ngoại hình mơ hồ nhất nhưng lại khiến trái tim Tố Diệp thắt lại. Cả người cô cũng ngay lập tức đứng bật dậy, hô hấp gấp gáp. Bên tai, Sa Sa vẫn còn đang lải nhải: “Anh ấy rốt cuộc có phải chồng cậu không?”
Giọng nói của cô ấy lúc gần lúc xa, rồi hòa cùng với thanh âm quanh quẩn bên tai cô tối qua, ngữ điệu vừa như thỏa hiệp lại vừa như cưng chiều, làm trái tim cô rung nhẹ: Đừng khóc nữa, ngoan nào!
Con tim như tro nguội giờ lại bắt đầu đập những nhịp mãnh liệt.
Sa Sa thấy cô im lặng một lúc lâu, bèn tiếp tục “alô” thêm mấy tiếng mới kéo được lý trí của Tố Diệp quay về. Cô ấp úng, yếu ớt hỏi một câu: “Anh ấy… nói với các cậu thế nào?”
“Lúc đó mình cũng ngà ngà say rồi. Chỉ còn nhớ anh ấy định đưa cậu đi. Đương nhiên là bọn mình không chịu. Anh ấy bèn nói mình là chồng cậu, không phải phiền bọn mình đưa cậu về.” Sa Sa kể lại những ký ức vụn vặt còn sót lại trong đầu, rồi cười xấu xa: “Người ta gọi cậu là Diệp Diệp, thân thiết như thế, nhìn là biết quan hệ của người không đơn giản, còn phủ nhận cái gì nữa?”
Tố Diệp buông thõng tay, điện thoại rơi bộp xuống đất. Câu nói cuối cùng của Sa Sa là gì cô không còn nghe rõ nữa, đầu óc chỉ còn văng vẳng hai từ “Diệp Diệp”…
Chỉ có Niên Bách Ngạn mới gọi cô như thế!
Nhưng, anh chưa bao giờ nói dối là chồng cô trước mặt người ngoài. Với tính anh, mấy hành vi vượt quá bổn phận như vậy anh không bao giờ làm. Đừng nói là giả vờ nhận làm chồng cô, đến một chữ “yêu” anh cũng chưa bao giờ thốt ra.
“Người đàn ông tối hôm qua ấy! Người đàn ông đã dặn dò ông trong điện thoại ấy!” Tố Diệp càng nói càng lớn tiếng. Cô nắm chặt tay người quản gia khiến ông ta đau đớn. Sợ ông ta nghe không rõ, cô hỏi thẳng: “Chồng tôi đâu?”
Người quản gia há hốc miệng: “Tối qua tôi có nhìn thấy anh ấy. Nhưng hôm nay không thấy. Tại anh ấy dặn tôi vào dọn phòng muộn một chút để cô ngủ.”
Cô buông thõng tay xuống.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Cô xông ra khỏi phòng như chú gà chọi, mở cửa phòng ngay lập tức.
Cũng là gương mặt một người đàn ông, làn da rám nắng. Sau khi thấy cô, anh ta cười rạng rỡ, bất ngờ nói: “Anh vừa mới ấn chuông cửa là em đã ra mở ngay rồi, nôn nóng muốn gặp anh vậy sao?” Dứt lời anh ta lại nhíu mày, giơ tay chạm lên má cô: “Em khóc đấy à?”
Những giọt nước mắt ngưng đọng. Cô cũng định thần, một lúc lâu sau mới nói với vẻ khó tin: “Kỷ Đông Nham? Sao lại là anh?”
Kỷ Đông Nham không hiểu chuyện gì: “Là anh thì sao chứ?”
Tố Diệp lùi về sau một bước, nhưng nhạy bén phát hiện ra bên cạnh anh ta là một vali hành lý, dáng vẻ mệt mỏi, có lẽ vừa đặt chân tới Hồng Kông. Thế là cô lại túm chặt lấy anh ta: “Anh ấy đâu? Kỷ Đông Nham! Anh ấy đâu?”
Một câu không đầu không cuối nhưng Kỷ Đông Nham vẫn hiểu. Anh ta khẽ thở dài, lắc đầu cười: “Anh cứ tưởng mình đến sớm hơn anh ta một bước, thật không ngờ…”
Tim Tố Diệp nhảy vọt lên tận cổ.
“Anh vừa nhìn thấy anh ta xuống dưới nhà rồi.”
Vừa dứt lời, Tố Diệp đã bay ra khỏi phòng.
Kỷ Đông Nham nhìn theo cái bóng biến mất nơi cầu thang máy, ánh mắt dần ngập tràn bi thương: Tố Diệp à Tố Diệp! Em có biết vì nghe thấy sự cô đơn của em, anh không quản đường sá xa xôi tới đây. Nhưng trái tim của em lại bất chấp tất cả nhào về phía người đó…