Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 5238 : Như phải cách xa

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Người con gái trong lòng anh chợt cứng đờ.



Trái tim anh dường như cũng bị nghiền nát cùng dáng đứng cứng ngắc của cô.



Nắng mai ngoài cửa sổ rất đẹp nhưng Tố Diệp lại cảm thấy căn phòng này hơi lạnh. Dẫu cả một khoảng nắng vỡ tung trên bờ vai, nhưng cô chưa còn kịp cảm thấy ấm áp đã lạnh ngắt đi vì những điều chưa biết sắp phải đối mặt. Tuy vậy cô không nói nhiều. Khi ở Nam Phi cô vẫn còn tự lừa dối bản thân mình rằng chỉ cần bình yên là tốt rồi. Nhưng hôm nay cuối cùng cô đã phải chấp nhận sự thật xa cách đã gần kề.



Rõ ràng là cùng nhau quay trở về Bắc Kinh.



Nhưng tại sao, cô cứ cảm thấy đây là một lần chia cách?



Cuối cùng Niên Bách Ngạn vẫn phải đâm thủng cánh cửa sổ giấy ấy ra. Trước nay anh luôn là một người đàn ông lý trí. Chẳng như cô, có những lúc tình nguyện làm một con ốc sên, chỉ biết né tránh hiện thực.



“Là hôm nay phải không?” Một lúc sau, cô khẽ hỏi.



Trên đầu vang lên một tiếng thở dài nặng nề.



Tố Diệp hiểu và cũng thông cảm cho anh.



Hồng Kông có đẹp thế nào cũng không phải thành phố họ phải đối mặt.



Hai người cứ lặng lẽ ôm lấy nhau, không ai nói thêm câu nào nữa. Từng giây từng phút trôi qua trong tĩnh mịch, như một khúc nhạc bi thương dài dằng dặc đang kéo từng nốt dạo đầu. Những hạt bụi li ti trôi nổi trong không trung cũng yên lặng rơi xuống thảm trải sàn. Cả một không gian rộng lớn, im phăng phắc khiến người ta muốn bật khóc.



“Diệp Diệp! Sau khi về Bắc Kinh có lẽ phải để em chịu thiệt thòi một thời gian rồi.” Không biết bao lâu sau, Niên Bách Ngạn mới thốt lên câu này trên đỉnh đầu cô. Có lẽ anh đã muốn nói câu ấy lâu lắm rồi, vẫn là chất trọng trầm thấp không hề do dự.



Cô vùi mặt vào ngực anh, tiếng anh rung rung bên tai cô.



Đau đớn…



Vì cô…



Cũng là vì anh…



Cô khẽ gật đầu.
Vì thế nguyên một buổi chiều, cả chiếc máy ngập tràn ảnh chụp chung của hai người. Có bức anh ôm cô, có bức họ nhìn nhau đầy tình cảm, có bức anh hôn lên trán cô…



Cô ngắm mãi, ngắm mãi bỗng bật cười ngây ngô.



Niên Bách Ngạn bất giác siết chặt vòng tay: “Trông em ngốc quá đi!”



Cô trừng mắt lườm anh, giơ chiếc máy ảnh: “Anh có tin em sẽ chụp lại dáng vẻ của hai chúng ta bây giờ không?”



Anh nhướng mày.



“Sợ rồi chứ gì? Giờ cả anh và em đều không mặc gì đâu đấy. Bức ảnh này mà phát tán ra ngoài sẽ thành ảnh nóng.” Cô cười xấu xa: “Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tinh Thạch, nam thần mà các cô gái ngày đêm mong nhớ.”



Niên Bách Ngạn không nói gì, giật ngay lấy chiếc máy ảnh. Cô còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một tia sáng lóe lên, rồi hai tiếng “tách… tách” vang lên. Cô kinh ngạc, nhất thời chưa hiểu chuyện gì, định giằng lấy chiếc máy ảnh. Niên Bách Ngạn lại tiếp tục đè cô xuống, hôn lên môi cô, tiếp theo vẫn là tiếng máy ảnh không ngừng vang lên.



“Anh…”



“Dùng cách này để ghi lại những kỷ niệm của chúng ta cũng không tồi.” Anh cười đậm. Gương mặt lại vùi vào ngực cô, nụ hôn nóng bỏng dần dần lướt xuống.



Tố Diệp một lần nữa rơi vào hố lửa của anh. Cô ôm chặt đầu anh, run rẩy gọi tên anh.



Cô yêu người đàn ông này.



Một tình yêu nồng nàn, sâu sắc.



Dùng cách này để đáp lại cô là vì anh quan tâm tới cô.



~Hết chương 238~



♥Hết hồi 5♥



*Lảm nhảm: Yeah... Sau một tuần cố gắng cật lực chúng ta đã đi hết hồi 5 *Hồi này hơi nhanh quá thì phải