Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 6258 : Điều tổng giám đốc Niên hy vọng

Ngày đăng: 11:47 19/04/20


Hội quán.



Tiếng nhạc u nhã, tĩnh mịch.



Rất ít có hội quán lại nằm trong một quần thể rừng trúc rậm rạp như thế này, vì đa phần đều được thiết kế trên một khu vực tuy diện tích có hạn nhưng xa hoa hết mức, thể hiện được thân phận cao quý. Nhưng nơi đây lại nằm ngoài số đó. Ở đây, có gió mát được lọc tự động qua hệ thống đối lưu. Khi quét qua lớp lá trúc trên mặt đất sẽ tựa như cả một hàng trúc đang xào xạc đáp lời. Cộng thêm hương trà thấm tận tim can khiến người ta có được sự nhẹ nhõm như trở về thời xa xưa.



Vậy mà cô gái ngồi trên ghế lại không có được sự thoải mái ấy. Cô ta cúi gằm, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, chỉ cần một tiếng động khẽ khàng cũng khiến người này hoảng sợ, bất an. Mái đầu được cắt ngắn, gọn gàng, trên người là chiếc áo sơ mi màu xám đậm cùng chiếc quần bò, bên ngoài khoác thêm chiếc áo màu đen, trông vừa xinh đẹp lại thời thượng. Duy chỉ có đôi mắt cô ta là để lộ quá nhiều hoang mang.



Khi kim giờ chỉ đúng ba giờ chiều, không sớm không muộn, một nhân viên phục vụ của hội quán xuất hiện, dẫn theo một vị khách đi vào. Người phụ nữ đó nhìn thấy ngay người đàn ông đi theo sau, vội vàng đứng dậy, cả người trông lại càng căng thẳng.



Đây là một vị trí gần với ánh sáng tự nhiên, có thể thưởng trà, nói chuyện, rồi lại tiếp tục được lọc qua nguồn sáng của chính hội quán, căn phòng càng trở nên hòa nhã. Thế nên khi người đàn ông ấy có mặt, gương mặt góc cạnh trông lại mơ hồ đi phần nào. Dáng đứng mạnh mẽ nổi bật giữa mọi người. Anh bước về phía này, chỉ đi một mình mà không dẫn theo trợ lý. Ánh mắt tuy điềm tĩnh vẫn toát lên một sự nghiêm túc để người ngoài không được phép khinh suất.



Bộ quần áo công sở được cắt may vừa khít, làm tôn lên thân phận của anh. Tà của chiếc áo khoác lông màu tím than vừa chạm đến đầu gối, khiến đôi chân cao lớn càng thêm nổi bật. Từng bước chân của anh điềm đạm, khi nhìn người phụ nữ, ánh mắt không chút xao động. Anh hướng về phía cô ta: “Cô Khúc! Mời cô ngồi!”



Khúc Nghệ dè dặt nhìn anh rồi gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống.



Người pha trà bưng trà lên, bày ở bên cạnh. Khúc Nghệ đưa mắt nhìn cô ấy, ánh mắt bỗng trở nên thiếu tự nhiên. Người đàn ông sau khi nhìn thấy cảnh này bèn ra hiệu cho cô gái ấy ra ngoài trước. Sau khi chủ động rót hai tách trà, anh đặt một tách tới trước mặt Khúc Nghệ, rồi cất lời: “Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn. Lần này tôi hẹn cô Khúc tới đây là hy vọng cô suy nghĩ thận trọng một lần nữa chuyện hôn nhân của mình.”



Ngón tay vừa chạm vào chiếc tách của Khúc Nghệ chợt run lên. Cô ta ngước mắt nhìn anh, thần sắc lo lắng: “Anh Niên! Tôi… tôi… tôi đã kết hôn rồi.”




Thế nên hôm nay tới bệnh viện Tố Diệp cũng thấy rất khó xử trong lòng. Một là cô sợ lại phải gặp Đinh Tư Thừa, rồi tiếp tục tranh cãi với anh ta về bệnh tình của Lâm Yêu Yêu. Hai là cô cũng sợ bắt gặp Diệp Uyên. Thời gian gần đây anh ấy như người mất hồn, chẳng giống Diệp Uyên mà cô quen chút nào. Khi đẩy cửa phòng bệnh, cô bất ngờ nghe thấy tiếng cười của Yêu Yêu, thấy kỳ lạ bèn vội vào xem, bỗng ngẩn người.



Tố Diệp không ngờ Hứa Đồng lại tới đây.



Trên bàn đầy ắp hoa tươi và hoa quả đúng mùa. Tất cả đều rất tươi, xem ra đều được Hứa Đồng mua mang tới. Đinh Tư Thừa không có trong phòng, chỉ có bà Lâm. Trông bà cũng rất vui, thấy Tố Diệp tới bèn nhanh chóng chào hỏi.



Tố Diệp cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lo lắng trong lòng lại dâng lên. Cô sợ Hứa Đồng mang tin xấu tới. Nhưng nhìn gương mặt Lâm Yêu Yêu đâu có giống như vừa nghe tin không vui. Hứa Đồng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tố Diệp, nhẹ nhàng nói: “Tôi tới đây để mang một ít tài liệu cho Yêu Yêu. Đây đều là những tài liệu giám định của những mẫu trang sức mới mà Tinh Thạch sắp đưa ra thị trường.”



Tố Diệp không hiểu, vẻ hồ nghi hiện rõ trên nét mặt.



Cuối cùng Lâm Yêu Yêu không kìm nén được phải lên tiếng: “Thời gian thử việc của mình đã hết rồi. Muốn trở thành nhân viên chính thức phải trải qua kỳ thi. Trợ lý Hứa đã đặc biệt mang tài liệu mới tới cho mình, để tiện cho mình hiểu được những trang sức đang quảng cáo trong thời gian này, cũng có lợi cho bài thi.”



Tố Diệp nghe xong hoàn toàn chết đứng.



“Trợ lý Hứa! Chỉ cần tôi thi đỗ là sẽ chính thức trở thành giám định viên phải không?” Lâm Yêu Yêu phấn khích, kéo tay Hứa Đồng hỏi.



Hứa Đồng cười đáp: “Việc này phải từ từ từng bước. Vượt qua kỳ thi sắp tới cô sẽ trở thành nhân viên chính thức của Tinh Thạch, được theo học các giám định viên chuyên nghiệp trong vòng nửa năm. Sau đó thi thêm một lần nữa để trở thành giám định viên chính thức. Tới lúc ấy cô còn có được cơ hội ra nước ngoài đào tạo. Cô sẽ bước dần tới danh hiệu một nhà giám định có tiếng nói.” Nói tới đây, cô ấy ngước mắt lên nhìn Tố Diệp, rồi lại cười với Lâm Yêu Yêu: “Thế nên tôi hy vọng những tài liệu này có thể giúp được cô trở thành nhân viên chính thức của Tinh Thạch. Đây… cũng chính là những gì tổng giám đốc Niên mong muốn.”