Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7315 : Nữ quỷ áo đỏ trong mắt người chứng kiến
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Nhà họ Diệp trở nên hỗn loạn, người người hoang mang.
Tố Diệp cưỡng chế “áp giải” Niên Bách Tiêu về tứ hợp viện trước, sau đó vội vã đến nhà họ Diệp. Tới nơi cô mới phát hiện ra cảnh sát đã có mặt ở hiện trường từ lâu, đang làm các thủ tục thu thập chứng cứ và xét hỏi.
Bốn người Nguyễn Tuyết Cầm, Diệp Lan, Diệp Hạc Phong và Diệp Uyên đều không có mặt ở nhà, có lẽ đã cùng đi tới bệnh viện. Nguyễn Tuyết Mạn ngồi trên sofa trong phòng khách vừa gào khóc vừa oán trách: “Cái nhà này làm sao vậy? Chúng ta không thể tiếp tục sống ở đây nữa rồi, đang yên đang lành thì rước ma quỷ về nhà.”
Tố Diệp vào nhà đúng lúc nghe được câu nói này của Nguyễn Tuyết Mạn, cũng nhân tiện nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Một tay anh đang đút túi quần, một tay đang cầm di động nói chuyện điện thoại, hai hàng lông mày anh tuấn nhíu lại thành một độ cong nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người làm đang bị cảnh sát thẩm vấn. Diệp Ngọc ngồi bên cạnh anh, đang nhỏ nhẹ khuyên nhủ Nguyễn Tuyết Mạn.
Diệp Ngọc nhìn thấy Tố Diệp trước. Thấy cô tới tận nhà họ Diệp, cô ta có phần kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều. Ngay sau đó Nguyễn Tuyết Mạn cũng nhìn thấy cô, lập tức bùng nổ. Bà ta đứng bật dậy khỏi sofa, chỉ vào cô, hét lớn: “Chính mày! Mày là con hồ ly tinh! Các anh mau bắt nó đi ngay đi, con nhỏ này chính là vận đen, là đồ sao chổi!”
Tố Diệp chỉ muốn xông tới chửi cho bà ta một trận rồi bỏ đi ngay lập tức.
Tiếng gào khóc thảm thiết của Nguyễn Tuyết Mạn đã quấy rầy phía cảnh sát, cũng làm kinh động tới Niên Bách Ngạn. Anh quay đầu nhìn thấy Tố Diệp đứng ngoài cửa, nếp nhăn trên trán lại càng sâu thêm. Anh nói ngắn gọn mấy câu vào điện thoại rồi cúp máy, đi tới trước, nhưng là nói với Nguyễn Tuyết Mạn: “Cô ấy tới đây vừa hay có thể chứng minh mình trong sạch.”
“Nó là một con yêu tinh! Kể cả lần hạ độc này không phải do nó làm, thì ma quỷ của nhà họ Diệp cũng do nó rước tới mà thôi.” Nguyễn Tuyết Mạn vẫn không chịu thôi.
Tố Diệp vốn dĩ đã không muốn đặt chân vào nhà họ Diệp. Nếu không phải vì Niên Bách Ngạn, đánh chết cô cũng không quay lại đây lần nữa. Cộng thêm một Nguyễn Tuyết Mạn không nói lý lẽ, có một giây phút cô thực sự muốn quay đầu đi ngay tức khắc. Nhưng Nguyễn Tuyết Mạn lại gán cho cô một tội danh lớn đến vậy, cô bỗng dưng không muốn đi nữa.
“Đúng rồi! Ma quỷ của nhà này là tôi gọi tới đấy, để chuyên trừng trị mấy lão yêu bà như bà đấy.” Cô chầm chậm ngồi xuống một bên của sofa, ngữ điệu cũng rất từ tốn.
Nguyễn Tuyết Mạn tức đến tái nhợt mặt mày. Diệp Ngọc nhìn Tố Diệp bằng ánh mắt bất mãn, rồi lại ngước mắt lên nhìn Niên Bách Ngạn, nín nhịn không nói gì cả. Người phụ trách điều tra án bước tới. Tố Diệp nhìn thấy anh ta vẫn là người cảnh sát hôm trước hỏi cung cô, bèn cười khẽ: “Anh cảnh sát à! Nếu tôi chính là đồ phù thủy đã gọi ma gọi quỷ tới hại cái nhà này, liệu anh có dẫn tôi về sở cảnh sát thẩm vấn nữa không?”
Người cảnh sát ngẩn người giây lát, một sự xấu hổ nhanh chóng lướt qua gương mặt.
“Trên đời này làm gì có ma quỷ, sau này chớ có lan truyền linh tinh nữa.” Tố Diệp hắng giọng, hờ hững nói một câu.
“Cô hai…” Tiểu Giả ủ dột mặt mày.
“Cả anh nữa. Lúc đó trời tối như thế, nhất định là anh nhìn nhầm thôi. Việc trúng độc chắc chắn là do người làm, chẳng có ma quỷ gì hết.” Tố Diệp thấp giọng trách mắng Tiểu Giả.
Khoảng năm rưỡi chiều, cảnh sát mới rời đi.
Vì Diệp Hạc Phong và mọi người đều đang ở bệnh viện, ở lại nhà toàn là đàn bà con gái, nên mọi việc từ trên xuống dưới trong nhà đều nghe theo sự sắp xếp của Niên Bách Ngạn. Anh lệnh cho đám người làm ai về làm việc người nấy, rồi dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối.
Tới lúc bày mâm, Niên Bách Ngạn mới nói với mấy người họ: “Chú hai đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Cảnh sát cũng muốn tránh việc báo chí khuếch đại vô tội vạ nên quyết định sẽ không niêm phong nhà họ Diệp lại. Ngoại trừ hiện trường nơi chú hai trúng độc tạm thời bị khóa ngoài, tất cả các khu vực khác mọi người có thể ra vào như bình thường. Con cũng đã dặn dò người dưới không được phép lai vãng qua phòng chú hai nữa, mọi người cũng tránh qua đó. Cảnh sát cũng đã chăng dây bảo vệ rồi.”
Diệp Ngọc gật đầu, Nguyễn Tuyết Mạn im lặng, chẳng biết đang nghĩ điều gì.
Tố Diệp ngồi đối diện với Niên Bách Ngạn, thấy anh bận rộn hết việc này tới việc kia cho nhà họ Diệp, trong lòng cảm thấy chẳng vui vẻ gì. Nhất là nhìn Diệp Ngọc cứ quấn chặt lấy anh, răm rắp nghe lời, cô lại càng bực bội. Cảm giác này giống như cô đang thật sự biến thành một kẻ thứ ba, giương mắt nhìn người đàn ông mình yêu lo lắng cho gia đình của vợ anh vậy.
Cô giờ đâu khác gì một người ngoài cuộc…
~Hết chương 315~
*Lảm nhảm: Chương sau sẽ có muộn một chút, tầm chiều tối hoặc tối