Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 7326 : Phía sau bức tường xi măng
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Giọng hát của Tiểu Giả chậm rãi nhưng lảnh lót, như một âm thanh được ép ra từ khe cổ họng, tựa một con hát nam đang đứng trên sân khấu diễn vai hoa đán. Đang ban ngày mà họ nhìn thấy cảnh này còn phát khiếp, nói gì tới ban đêm.
Tố Diệp đã hỏi qua quản gia lý do hai năm trước Tiểu Giả từng xin nghỉ việc. Quản gia nói hồi đó Tiểu Giả chuẩn bị kết hôn, dự định sau khi làm đám cưới sẽ tìm một việc nghiêm chỉnh để làm. Nhưng mới nghỉ việc được mấy hôm, anh ta lại quay trở lại nhà họ Diệp, sau đó nghe nói bạn gái của anh ta chạy theo người khác, đám cưới tan tành mây khói.
Nghĩ tới đây, Tố Diệp hỏi cảnh sát một câu: “Có phải hai năm trước người này từng tới báo án không?”
“Đúng vậy! Lúc đó có một cô gái mất tích. Sau khi bắt được anh ta, phía cảnh sát chúng tôi đã làm cuộc điều tra toàn diện, tìm ra được tài liệu anh ta từng báo án, nói rằng bạn gái anh ta biến mất.” Cảnh sát đáp: “Nhưng ngay ngày hôm sau, anh ta lại nói với cảnh sát rằng đã tìm được tung tích người bạn gái kia, là cô ta đã bỏ đi theo người đàn ông khác.”
“Có lẽ, bạn gái anh ta vốn không hề mất tích.” Tố Diệp chợt nghĩ tới một suy luận đáng sợ. Cô nhìn chằm chằm về phía Tiểu Giả vẫn đang không ngừng ríu rít hát qua ô cửa sổ, nơm nớp lo sợ.
Cô hơi ngập ngừng, không nói hết câu. Suy đoán đáng sợ đó là: Bạn gái của anh ta đã không còn trên cõi đời này nữa.
Thấy cảnh sát cũng theo dõi anh ta không rời mắt, cô bổ sung một câu: “Tôi đề nghị cảnh sát nên tới nhà anh ta lục soát. Không phải là nơi ở trong nhà họ Diệp, mà là căn phòng anh ta đã chung sống bên ngoài cùng bạn gái.”
“Bác sỹ Tố! Ý của cô là?”
“Nếu tôi suy đoán không nhầm, người mà Tiểu Giả đang đóng giả bây giờ nhất định là bạn gái của anh ta. Sự ra đi của cô ấy chính là một đòn đả kích chí mạng dành cho Tiểu Giả, thế nên không biết từ lúc nào anh ta bắt đầu bắt chước hình dáng và sở thích của cô ấy.” Nói tới đây cô cũng chợt nhớ ra. Hình như quản gia có từng nhắc tới chuyện bạn gái của Tiểu Giả thích nghe kinh kịch, lúc rảnh rang cũng ngâm nga hát vài câu.
Mấy vụ án kiểu này Tố Diệp đã từng tiếp xúc. Khi một người không còn sống, người còn lại vì nhung nhớ khôn nguôi mà tâm lý có sự lệch lạc. Ví dụ như sẽ thu thập những đồ vật mà lúc sinh thời người đó từng thích, lưu giữ những kỷ vật, thậm chí có người còn bắt chước lại hình dáng, giọng nói của đối phương… Cho tới cuối cùng sẽ trở thành người mang hai tính cách, vẫn luôn tin tưởng rằng một nửa của mình còn sống. Xét cho cùng chính là một căn bệnh luôn sống trong quá khứ, không thể thoát ra.
Rõ ràng, Tiểu Giả đã phát bệnh tới mức độ nghiêm trọng này.
Điều khiến phía cảnh sát kinh hoàng nhất là có một thi thể đang ngồi trên một chiếc ghế. Nói thi thể là đã quá lắm rồi. Nó đã mục thành một khúc xương khô từ lâu. Nhìn tư thế ngồi và đống dây thừng rơi bên xương tay, có lẽ khi còn sống hoặc ngay trước lúc chết, nạn nhân đã bị người khác trói vào ghế. Có một con dao rơi dưới đất. Khi cảnh sát tới thu thập chứng cứ, vết máu trên con dao đã khô cong…
Người chết là Tưởng Mỹ Vân, cùng tuổi với Tiểu Giả. Bốn năm trước cô ấy làm nhân viên bán hàng trong một trung tâm thương mại, sau khi hai người quen nhau thì nảy sinh tình cảm. Cô ấy vốn dĩ cùng là một cô gái rất biết thân biết phận, một lòng chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn. Thường ngày, cô ấy rất thích nghe và hát theo hí khúc, một điều vô cùng hiếm gặp ở những người con gái cùng tuổi.
Tiểu Giả rất yêu Tưởng Mỹ Vân, chỉ cần có thời gian là sẽ cùng cô ấy đi xem kinh kịch. Hai người họ đã tính tới chuyện kết hôn, nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra đã khiến Tiểu Giả sống không bằng chết.
Khi Tố Diệp cầm lấy tập tài liệu của phía cảnh sát, cô đã thổn thức không thôi. Trên tài liệu có hai bức ảnh, một bức ngày Tưởng Mỹ Vân vẫn còn sống, một bức khi cô ấy đã trở thành một đống xương trắng, được lôi ra từ sau bức tường xi măng.
Pháp y cũng chứng nhận cái chết. Nạn nhân bị giết hại từ hai năm trước, người giết Tưởng Mỹ Vân chính là Tiểu Giả.
Cô nhìn xong, thật sự không dám đối mặt, bèn đưa tài liệu cho Niên Bách Ngạn, một lúc sau mới thở dài: “Anh bảo Diệp Hạc Thành có thừa nhận không?” Tiểu Giả đúng là hung thủ, nhưng mục tiêu của anh ta còn có Diệp Hạc Thành, e là ông ta không tránh khỏi có liên quan.
“Sự việc đã đến nông nỗi này, kinh động cả tới bố em, ông ta muốn trốn tội sợ là không dễ.” Niên Bách Ngạn gấp tập tài liệu lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Khi cảnh sát tìm được thi thể của Tưởng Mỹ Vân, Niên Bách Ngạn và Tố Diệp cũng nhận được điện thoại của chính Diệp Hạc Phong, bảo họ phải tới nhà họ Diệp một chuyến. Lần này Tố Diệp nhận lời ngay mà không hề do dự, vì cô có dự cảm, tất cả mọi bí mật có lẽ sắp được phơi bày…
~Hết chương 326~
*Lảm nhảm: Còn nhiều vụ án có thật tại nước mình mà ghê rợn hơn đây nhiều... Haiz, học nhiều chẳng biết nên oán hay nên thương bọn tội phạm nữa, không dưng đi làm tội phạm đâu