Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8366 : Đình chỉ chức vụ

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


“Cậu có thể thêm vào giữa từ “tôi” và từ “không” một từ nhấn mạnh. Khi nó làm phó từ, càng có thể biểu đạt tâm trạng trong lòng cậu.” Cô vừa chườm mặt cho cậu ta vừa nói.



*Trong tiếng Trung đó là phó từ “才”, khi thêm vào câu sẽ làm tăng tính phủ định cho câu, nhưng khi dịch sang tiếng Việt sẽ không có sự thay đổi.



Niên Bách Tiêu nhìn cô: “Tôi không thừa nhận chị là chị dâu của tôi đâu!”



“Ừm, trước sau cậu đã nói ba lần rồi. Tôi biết rồi!” Tố Diệp không giận mà bật cười.



Niên Bách Tiêu không ngờ cô lại nói vậy, nhất thời im bặt. Cậu ta vốn dĩ muốn chọc tức cô, rồi thoải mái cãi nhau với cô một trận để có thể giải tỏa cơn giận dữ và ấm ức trong lòng từ tối qua đang bắt đầu xoay mòng mòng. Ai dè cô lại rất bình thản, khiến cậu ta bối rối, chẳng còn lý gì để vô cớ sinh sự nữa.



Căn phòng rơi vào yên lặng.



Chỉ còn tiếng kim đồng hồ đều đặn nhảy trên tường.



Tố Diệp tập trung xoa mặt cho cậu ta, toàn bộ tâm tư dồn cả vào gò má bị đánh sưng phồng đó, trong lòng vẫn còn xót xa không ngừng: Gương mặt nhỏ ưa nhìn này thế là phải chịu tội, Niên Bách Ngạn cũng không sợ tát một cái làm hủy hoại dung nhan cậu ta luôn sao.



Nhưng mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cũng may có cái tát đó, để cô biết trước được Niên Bách Ngạn mà giận lên thì sức lực lớn đến cỡ nào. Cô phải né tránh tần suất sau này bị anh tát cho vài cái.



Túi đá được áp lên mặt, từ cảm giác chưa quen ban đầu dần dà cũng trở nên thích ứng.



Đôi mắt Niên Bách Tiêu ban đầu còn chưa nhìn vào Tố Diệp. Nhưng vì cô giơ tay đè túi đá lên, tầm mắt cậu ta không thể không dừng lại trên người cô. Dần dần, ánh mắt cậu ta trở nên bình lặng, thời gian nhìn cô cũng ngày càng lâu hơn.



Nói thật là cậu cũng chưa từng quan sát Tố Diệp ở một khoảng cách gần như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn cô lâu như vậy như lúc này đây.



Kỳ thực cô thật sự rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, mềm mại như sữa. Ở gần thế này, vậy mà không nhìn ra lỗ chân lông trên gương mặt cô. Cậu dám khẳng định cô chưa hề trang điểm, vì gò má cô vẫn còn hơi nhợt nhạt. Nếu trang điểm có lẽ sẽ có thể che đi. Đôi mắt cô rất to, đồng tử tròn trịa, đen láy, lòng trắng và lòng đen rất rõ ràng. Lông mi cong và dài, mũi vừa cao vừa thẳng. Xuống dưới nữa chính là bờ môi hơi mím.



Chỉ có điều đôi môi cô không được ổn cho lắm.



Tái nhợt tới nỗi gần như không còn màu môi, thoạt nhìn khiến người ta nảy sinh cảm giác bồng bột muốn thương xót.



Vì trên người cô mặc bộ quần áo ở nhà của Niên Bách Ngạn, nên khi giơ tay xoa mặt cho cậu, tay áo rộng thùng thình trượt xuống tận khuỷu tay, vì thế để lộ ra cả cánh tay nõn nà như củ sen. Làn da phản chiếu thứ ánh sáng nhàn nhạt dưới nắng mặt trời, lại mang vẻ đẹp của vỏ sò.
“Kính râm!” Niên Bách Tiêu phác họa nhanh lẹ: “Đội mũ và đeo khẩu trang, không ai nhận ra chị đâu, tôi lái xe nhanh!”



Tố Diệp vốn dĩ đã không ngồi yên được một chỗ. Huống hồ cô cũng thật sự muốn biết Niên Bách Tiêu rốt cuộc đang bận rộn cái gì. Nghe xong câu này cô lập tức hợp tác, đứng dậy ngay.



Hai người đập tay, rồi nhanh chóng đi thay quần áo để xuất phát.



Tinh Thạch, hội nghị các quản lý cấp cao.



Diệp Hạc Phong ngồi trên ghế chủ tịch, lắng nghe các số liệu cấp dưới báo lên, nét mặt mỗi lúc một cau có thêm.



Giá cổ phiếu của Tinh Thạch bị ảnh hưởng, đến cả showroom D gần đây tình trạng cũng mỗi ngày một tồi tệ hơn.



Niên Bách Ngạn ngồi bên tay trái của Diệp Hạc Phong, gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Mấy số liệu không khiến người ta hài lòng đó dường như không ảnh hưởng mấy tới tâm trạng của anh.



Cuối cùng Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn, nói với vẻ không vui: “Cậu đã nghe thấy chưa? Bách Ngạn! Cả một công ty lớn bị cậu liên lụy đến mức này đây!”



“Xin lỗi chủ tịch!” Niên Bách Ngạn khẽ đáp.



Diệp Hạc Phong nhìn anh chằm chằm, chỉ toàn nghĩ tới cảnh anh dẫn Tố Diệp đi ngay trước mặt mình, cơn giận dữ bỗng chốc lại bùng lên. Ông đập bàn tay rắn rỏi xuống mặt bàn: “Xin lỗi có ích gì sao? Bây giờ tất cả các cổ đông đều đang đợi một câu giải thích của tôi!”



“Sự việc này vì con mà ra, con chấp nhận hình phạt.”



Diệp Hạc Phong nghiến răng: “Được! Vậy thì bây giờ tôi tuyên bố, đình chỉ chức vụ tổng giám đốc của cậu. Trong thời gian này, cậu phải dốc sức giữ vững giá cổ phiếu của Tinh Thạch cho tôi!”



Niên Bách Ngạn đứng dậy, bình thản mà cung kính: “Vâng, thưa chủ tịch!”



~Hết chương 364~



*Lảm nhảm: Tâm tình của bạn Tiêu bắt đầu thay đổi rồi đấy, mọi người khỏi cần hỏi khi nào bạn ấy thay đổi nhé