Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8369 : Không cần một con mèo cào người
Ngày đăng: 11:48 19/04/20
Đó là một bộ quần áo ngủ vô cùng đơn giản.
Nói là đồ ngủ đã là khoa trương rồi, cùng lắm nó chỉ là mấy miếng vải ren màu đen mà thôi. Cầu vai mỏng mảnh có tác dụng cố định.
Xương quai xanh gợi cảm tinh tế hở ra ngoài, vải ren ở vị trí ngực được thiết kế tròn trịa, tự nhiên, có hình cánh hoa, kéo từ ngực xuống bụng dưới.
Vòng eo thon được che đậy dưới lớp vải, xuống dưới nữa là những đường cong dính sát mông. Vạt dưới cực ngắn, che đi vòng ba một cách miễn cưỡng.
Vì thế Tố Diệp không chịu ra khỏi phòng tắm cũng là có lý do.
Cô xấu hổ đứng trước gương nhà tắm. Sau khi mở cửa ra, thấy đôi mắt Niên Bách Ngạn nhìn cô không chớp, cả gương mặt cô lại đỏ chín lên. Cô giơ tay che ngực, nhưng lại không thể che đi phía dưới vạt áo.
Cuối cùng cô nhìn anh bằng gương mặt thảm thương, nói: “Chắc chắn là hiệu quả không giống như anh tưởng tượng phải không?”
Lớp ren trên ngực đã bị kéo đến biến dạng.
Chỉ vì vòng một của cô quá tuyệt, nên miếng vải đó vốn không đủ làm vật che chắn, chỉ có thể tạm thời che đi hai đóa hoa hồng, còn ngọn đồi đầy đặn kia thì khiến nó vô cùng khó nhọc.
Phía dưới lại càng quá đáng hơn, dính rất sát vào mông cô, cả đôi chân vốn là chẳng che được chút nào.
Không biết là vì mông cô quá cong hay vì áo quá ngắn. Tóm lại, đối với Tố Diệp mà nói, bộ áo này cực kỳ cường điệu.
Dáng vẻ vừa ngượng ngập vừa gấp gáp của người con gái đập vào mắt Niên Bách Ngạn, nhưng đó lại là một phong cảnh tuyệt đẹp khác.
Anh đi từng bước tới trước, giơ tay lên. Từng ngón tay mảnh khảnh men theo mái tóc rồi di chuyển tới gò má cô. Giọng nói của anh trở nên hơi khàn: “Không… hấp dẫn vô cùng!”
Trong mắt anh bây giờ, Tố Diệp hoàn toàn là yêu tinh.
Mái tóc dài đen mượt để xõa tôn lên gương mặt ửng hồng vì xấu hổ cùng cả cơ thể trắng trẻo của cô. Còn lớp nội y thú vị mà lớp vải ren đó tạo thành lại khiến cô càng che đậy càng lộ ra.
Chiếc cổ thon dài mềm mại, xương quai xanh hoàn hảo cùng ngọn đồi cao ngất gần như được vẽ sống động như thật dưới lớp vải.
Vòng eo được che đi lại càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Và càng khiến đàn ông máu huyết trào ngược chính là một vòng ba gồ lên cùng đôi chân dài để trần.
Mông cô không khác gì được đẽo gọt.
Bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng nảy sinh tội ác, chỉ muốn đè ngày cô vào tường, điên cuồng chiếm hữu, hưởng thụ hưởng thụ cơ thể quyến rũ tựa bọt biển đó.
“Nhưng mà…” Tố Diệp kéo dây đai, oán trách: “Cái dây này quá mảnh, làm em đau đấy!”
Cô kéo dây buộc dưới ngực ra, có một vệt hằn đỏ rõ nét.
Có một tia sáng mạnh mẽ, nóng rực ánh lên trong đôi mắt Niên Bách Ngạn. Tầm mắt anh dừng lại trên vết hằn ấy. Anh hơi nheo mắt lại, một cảm giác nóng nực nổ tung từ lồng ngực nhanh chóng men dần tới tận bụng dưới.
Đối với vẻ đẹp gợi cảm của người phụ nữ, trong đàn ông luôn nảy sinh cảm giác tội lỗi. Vết đỏ vì bị dây đai thít chặt trên người cô hoàn toàn thỏa mãn cá tính ngang tàng cũng bản năng chiếm hữu mạnh mẽ của đàn ông.
Niên Bách Ngạn cũng không ngoại lệ.
Niên Bách Ngạn không tức giận mà xoay gương mặt nhỏ của cô lại, cười khẽ: “Em nên hỏi là anh có từng đưa người phụ nữ nào ăn mặc thế này về nhà không?”
Cô trừng mắt với anh, bĩu môi: “Ai mà biết được? Chưa biết chừng anh dẫn rồi, ngay trên chiếc giường này.”
“Diệp Diệp!” Gương mặt Niên Bách Ngạn có phần nghiêm túc, nhưng cũng trôi qua trong chớp mắt. Anh véo má cô: “Ăn nói hàm hồ!”
“Không phải sao? Thế sao anh lại có kinh nghiệm chọn mấy bộ đồ ngủ này?” Tố Diệp không chịu buông tha.
Niên Bách Ngạn trước nay không cãi nổi cô, cuối cùng đành giơ tay đầu hàng: “Được được được, là lỗi của anh!”
Tố Diệp cố tình làm lơ anh. Cô đẩy anh ra, khó nhọc bước vào phòng tắm.
Một lúc sau, cô mới tắm xong đi ra.
Ôm theo bộ quần áo ngủ hình con mèo đó trèo lên giường.
Niên Bách Ngạn giơ tay rút bộ quần áo đó ra, bất mãn: “Trên giường còn mặc quần áo gì nữa?”
“Chẳng phải anh hy vọng em là một con mèo sao?” Cả người Tố Diệp mềm oặt, chẳng còn chút sức lực nào, nhưng cái miệng nhỏ không bao giờ chịu thua.
Niên Bách Ngạn lập tức lật người cô xuống, cười xấu xa: “Ở trên giường, anh không cần một con mèo cào người, chỉ cần một người con gái xinh đẹp gợi cảm, không một mảnh vải thôi.”
“Anh…” Tố Diệp phát giác ra thằng nhóc đó của anh lại tỉnh giấc đang ác ý húc vào người cô.
Nhiệt độ cao cứ thế lem vào tận tim cô.
Cô vội vàng hất bàn tay không an phận của anh ra, gần như cầu xin: “Xin anh đấy! Em sưng lên rồi.”
“Sưng chỗ nào?” Anh biết rõ còn hỏi.
Tố Diệp đỏ mặt, giữ chặt cánh tay muốn “nghiên cứu” của anh: “Đừng đùa nữa, em mệt lắm!”
“Sưng cả lên rồi anh không thương sao được? Để anh chữa trị cho!” Mấy lời nói lớn mật của Niên Bách Ngạn càng khiến cô không biết giấu mặt đi đâu.
Anh giữ chặt người cô, cúi đầu. Bờ môi nóng bỏng men dần từ bụng cô đi xuống.
Khi đầu anh dừng lại ở giữa hai chân…
Cô phát ra tiếng thở dốc…
Bầu không khí khó khăn lắm mới yên bình lại được của căn phòng lại bị lửa tình thiêu rụi, quay cuồng cuồn cuộn…
~Hết chương 368~
*Lảm nhảm: Cả nhà cứ ở nhà gặm thịt, mình đi học đã, chiều về tiếp tục. Chắc chắn là hôm nay quyết tâm không bị bạn 40 tuổi dụ dỗ nữa đâu