Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8372 : Không được chiều trẻ con như thế

Ngày đăng: 11:48 19/04/20


Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã bưng cafe lên.



Không có lớp bơ lót, cafe trong cốc bớt đi một chút mượt mà, lại thêm một chút nồng đậm, thiếu đi lớp màu đen trắng hòa trộn, lại có phần rõ nét hơn. Cứ thế, những hạt cafe lặng lẽ nứt ra, sau khi bị nghiền thành tro bụi, tỏa hương thơm nồng nàn. Bề mặt cốc cafe còn vang lên những tiếng lách tách của bong bóng vỡ, nhỏ xíu, không đáng kể, giống như tiếng một đóa hoa nào bí mật bung nở trong buổi chiều nay.



Còn chưa đợi Diệp Uyên lên tiếng, Lâm Yêu Yêu đã nói trước, thanh âm rất khẽ, nhẹ nhàng bồng bềnh trôi giữa khoảng cách bé hẹp của hai con người.



“Thật ra, em vẫn muốn gọi điện thoại cho anh.” Chỉ là mỗi lần lấy được số điện thoại của anh ra, tâm trạng cô lại vô cùng nặng nề.



Diệp Uyên cầm thìa lên, khuấy đều cafe trong cốc rồi ngước mắt nhìn cô, đợi cô nói tiếp.



Lâm Yêu Yêu hít sâu một hơi rồi thở ra: “Em rất muốn nói với anh một tiếng xin lỗi.”



“Rồi sao nữa?” Diệp Uyên truy hỏi.



Lâm Yêu Yêu nhìn anh, môi mấp máy mà không nói nên lời.



Diệp Uyên đặt chiếc thìa xuống. Nó vẫn còn khẽ lay động trên chiếc đĩa sứ tinh xảo một chốc. Cafe bên mép thìa nhanh chóng chảy xuống vị trí chính giữa. Hai bên cạnh sáng loáng, phản chiếu những vệt sáng tròn lên đỉnh đầu.



Thấy cô yên lặng, anh bỗng cười khẩy một tiếng, bổ sung giúp cô một câu: “Sau đó, em nên thay đổi chủ ý.”



Lâm Yêu Yêu không biết anh định nói gì.



“Tôi vẫn không hiểu tại sao em không chọn tôi?” Diệp Uyên nhíu mày.



Lâm Yêu Yêu lên tiếng: “Xin lỗi anh!”



“Em nên yêu tôi.” Anh rướn người về phía trước: “Về đêm lúc mất ngủ lẽ nào em không tự hỏi lại bản thân mình sao?”



“Xin lỗi anh!” Lâm Yêu Yêu áy náy.



“Lâm Yêu Yêu! Tôi đã cứu mạng em, em báo đáp lại tôi như vậy sao?” Diệp Uyên lại hỏi.



Lâm Yêu Yêu cắn chặt môi dưới, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Xin lỗi anh!”



“Lương tâm của em bị chó gặm rồi à? Hay là bị gã đàn ông đó thôi miên rồi?” Diệp Uyên nghiến răng.




Ngữ khí của anh vẫn điềm đạm, nhẹ nhàng hệt như làn khói anh nhả ra.



“Tổng giám đốc Niên quá khen rồi, giao dịch với mấy người làm ăn như các anh, tôi cũng phải thông minh lên một chút chứ, anh…” Người đàn ông nói tới đây bỗng ngưng bặt, hơi ngẩn người giây lát, sau đó lập tức nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt cảnh giác, giọng nói chợt căng thẳng: “Đợi đã! Sao anh biết tôi họ Tôn?”



Niên Bách Ngạn vẫn cười khẽ. Đôi mắt ấy lúc sáng lúc tối dưới làn khói xám, hệt như đôi mắt của một con chim ưng bị sương mù che phủ, bất kỳ lúc nào cũng toát ra một quyền uy khiến người ta bất an.



“Anh Tôn tốn bao công sức để nắm rõ tình hình của tôi, động vào người của tôi. Niên mỗ tôi cũng phải biết đối phương họ tên ra sao, mặt mũi thế nào chứ?”



Người đàn ông họ Tôn đề cao phòng bị, hệt như một con nhím dựng sẵn lông lên, nhìn chằm chằm Niên Bách Ngạn.



“Tôn Tiểu Xuyên, cái tên cũng hay lắm.” Niên Bách Ngạn lại rít một hơi, rồi gảy nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, hờ hững nói: “Tôi nghĩ bố mẹ anh đặt không ít kỳ vọng vào anh, nếu không cũng không chọn chữ “Xuyên” có ý nghĩa như vậy.”



Nét mặt Tôn Tiểu Xuyên chợt trắng bệch.



“Theo như tôi được biết, tờ báo do anh phụ trách cũng được khá nhiều người chú ý. Theo lý mà nói phải kiếm được không ít. À, hay túi tiền của anh đầy lên được toàn nhờ tin vịt?” Niên Bách Ngạn cố tình làm ra vẻ ngỡ ngàng.



Tôn Tiểu Xuyên bắt đầu bất an. Hắn ta không ngờ đối phương lại biết nhiều về mình như vậy. Suy nghĩ một lát, hắn ta vội vàng cất tờ chi phiếu trên mặt bàn đi, tươi cười nói: “Tổng giám đốc Niên! Tôi thấy chi phiếu là được rồi. Trợ lý của anh nói cũng đúng, số tiền mặt 50 triệu tôi vác đi không nổi. Tôi tin tưởng con người tổng giám đốc Niên, chi phiếu này chắc chắn không có vấn đề gì đâu. À, còn mấy cái đĩa CD này, đưa cho anh cả đấy!”



Dứt lời, hắn ta quay người định đi.



Đằng sau, Niên Bách Ngạn từ tốn lên tiếng: “Anh Tôn vội gì chứ? Cầm tiền của tôi rồi, cũng phải nghe tôi nói hết câu đã chứ.”



Tôn Tiểu Xuyên nuốt nước bọt, lần sờ mép bàn ngồi xuống ghế, cảnh giác nhìn Niên Bách Ngạn.



Ngón tay dài của Niên Bách Ngạn gõ lên thân điếu thuốc lá, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống, khói bay ra từ kẽ tay anh, như những linh hồn bị anh bóp chết. Khóe môi anh từ từ cong lên, đáy mắt thâm sâu không nhìn thấy đáy.



“Nghe nói con gái của anh Tôn học tiểu học rồi, vừa giành được danh hiệu “học sinh ba tốt”*. Mang 50 triệu này làm quà cho con gái liệu có quý giá quá không?” Nói tới đây, anh lại khẽ lắc đầu: “Không nên chiều trẻ con như thế, nếu không lớn lên nó sẽ không biết phải vất vả thế nào mới kiếm được đồng tiền. Nhưng mà không muộn, hôm nay tôi đã giúp anh Tôn tặng một món quà cho cháu, vừa hay thích hợp.”



*Đây là một danh hiệu vinh dự các trường học ở Trung Quốc trao tặng cho các học sinh xuất sắc được lựa chọn ra bắt đầu từ năm 1954. Ba tốt là chỉ đạo đức tốt, học tập tốt, sức khỏe tốt.



~Hết chương 372~



*Lảm nhảm: Hôm nay có 4 chương ^^