Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 8388 : Không yêu
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Tố Diệp bàng hoàng.
Cô không ngờ rằng Diệp Hạc Phong lại nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của mình.
Lồng ngực cô bỗng chốc cồn cào quặn thắt.
Diệp Hạc Phong thanh thản nhìn Tố Diệp. Một lúc sau, ông mới quyến luyến rời đi, dặn dò Diệp Hạc Thành mấy câu, rồi nhìn về phía mọi người: “Ra ngoài cả đi! Bách Ngạn ở lại.”
Mọi người đứng dậy.
Cuối cùng Diệp Hạc Phong cũng buông bàn tay đang nắm chặt Tố Diệp ra: “Tiểu Diệp! Con cũng ra ngoài đi, đóng cửa lại giúp bố.”
Tố Diệp đứng dậy, nhìn Niên Bách Ngạn một cái.
Niên Bách Ngạn nhìn cô gật đầu, tỏ ý bảo cô ra ngoài.
Cả một đoàn người lục tục rời khỏi phòng bệnh. Tố Diệp là người ra cuối cùng. Sau khi nhìn vào trong phòng bệnh hồi lâu, cô giơ tay khép cửa lại.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại Diệp Hạc Phong và Niên Bách Ngạn.
“Ngồi đi!” Diệp Hạc Phong nói với giọng yếu ớt, không còn chút sức lực nào.
Niên Bách Ngạn kéo ghế, ngồi xuống trước giường bệnh, gương mặt bình thản, ánh mắt sâu xa.
Diệp Hạc Phong nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu mới nói: “Rất cảm ơn cậu đã đưa Tiểu Diệp tới gặp tôi.”
“Đây là việc tôi nên làm.” Thần sắc của Niên Bách Ngạn vẫn rất hững hờ, ngữ khí cũng thản nhiên.
“Bao nhiêu năm nay, cậu đã làm rất nhiều việc cho Tinh Thạch.” Diệp Hạc Phong cố gắng giữ cho hơi thở ổn định, để nhìn được rõ gương mặt anh.
“Vâng!”
“Tôi đã ngăn chặn kế hoạch làm giàu của Kỷ Thị ở Nga, nhưng… cũng giống như trước đây cậu đã từng bất đồng với tôi, tôi đích thực đã trúng kế của Kỷ Đông Nham.”
“À! Tôi còn nhớ ra một chuyện.” Niên Bách Ngạn ấn chặt vào vết thương, khóe mắt ẩn hiện một nụ cười: “Tố Diệp mang thai rồi, tôi sẽ lập tức lấy cô ấy.”
“Niên Bách Ngạn!” Diệp Hạc Phong dùng toàn bộ sức lực hét to tên anh: “Cậu muốn dùng đứa bé? Không được… Tiểu Diệp yêu cậu như thế, cậu không thể làm thế được!”
Niên Bách Ngạn nhìn Diệp Hạc Phong: “Đứa bé sinh ra sẽ mang họ Niên, chứ không mang họ Diệp, thưa chủ tịch!”
Tố Diệp đứng trong phòng quan sát sắc mặt trắng bệch. Cô nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt, nghe rõ từng lời anh nói. Cô bắt đầu hiểu ra tại sao Diệp Hạc Phong lại phẫn nộ.
“Cậu muốn cho người nhà họ Diệp… không còn một chốn dung thân? Cậu… Cậu muốn Tinh Thạch hoàn toàn mang tên nhà họ Niên các cậu…” Chỉ nghe thấy Diệp Hạc Phong nói trong hơi thở ngắt quãng: “Niên Bách Ngạn! Cậu… Cậu không thể tàn nhẫn như vậy được!”
Niên Bách Ngạn không nói gì, chỉ im lặng nhìn Diệp Hạc Phong.
“Cậu có yêu Tố Diệp không?” Diệp Hạc Phong lại một lần nữa nắm chặt tay anh, siết chặt vạt áo anh, gần như điên cuồng gào lên, chỉ tiếc là hơi thở quá yếu: “Trả lời tôi! Cậu… Cậu có yêu Tố Diệp không?”
Tố Diệp nhìn Niên Bách Ngạn qua một lớp kính, dỏng tai lên để lắng nghe câu trả lời của anh. Từ trước tới nay, cô vẫn không dám hỏi anh câu hỏi này. Dần dần, anh đối xử với cô càng ngày càng tốt, trong mắt anh chỉ còn có cô.
Cô cảm nhận được, cũng nhận ra được.
Anh yêu thương cô từng ly từng tý, khiến cô cảm nhận được trên đời này vẫn còn ấm áp. Cho dù cô mất đi tất cả mọi người, Niên Bách Ngạn cũng tuyệt đối không rời xa cô.
Thế nên cô không còn dằn vặt câu hỏi này nữa.
Vì cô luôn tin tưởng chắc chắn rằng thật là Niên Bách Ngạn cũng yêu cô sâu sắc.
Cho dù khi đối diện với anh, cô tự ti, cô cũng lo sợ không biết bản thân mình có thể trói buộc anh cả đời hay không. Từ nhỏ tới lớn cô vẫn luôn là đứa xui xẻo. Ở bên cạnh anh, cô sợ mình chỉ đang giả dạng một đóa hoa hồng, kỳ thực chỉ là một bông tường vy đỏ chỉ dám bung nở trong đêm tối.
Cô khao khát tình yêu của anh, muốn hút hết nó về.
Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Niên Bách Ngạn. Dưới ánh sáng, đôi mắt anh vẫn sâu hút như biển khơi, giống như hòa nhập một thứ tình cảm nào trong đó, sáng đậm, nhưng lại thẳm sâu khiến người ta không thể đọc được.
Cô thấy anh lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ổn, điềm đạm như mỗi lần hứa hẹn bên tai cô. Đáng tiếc, điều mà cô nghe được anh nói với Diệp Hạc Phong lại là: Không yêu!