Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8403 : Người đàn ông bên cạnh giường

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Con người sống trên

đời, luôn phải có những giấc mơ mới không sống quá khổ sở, cho dù đó chỉ là một giấc mơ nhỏ nhoi. Có người đặt giấc mơ của chính xuống dưới

chân, thế nên họ đã vượt khắp trăm núi ngàn sông, khắp Bắc Nam rộng lớn. Có người đặt giấc mơ của mình lên đầu lưỡi, thế nên họ đã thưởng thức

hết các loại sơn hào hải vị trên đời. Có người lại đem giấc mơ của mình

ký gửi trong suy nghĩ, thế nên thế nên người còn chưa đi, trái tim đã

bay xa rồi.



Có lẽ chẳng ai biết rằng trong trái tim Tố Diệp chỉ

cất giấu một con ngựa gỗ nhỏ. Những khi nắng đẹp, cô có thể đặt nó dưới

ánh mặt trời, nhẹ nhàng đung đưa, trông có vẻ rất yên bình, thong dong.

Đây… chính là ước mơ của cô, một ước mơ từ khi còn rất nhỏ.





không rõ tại sao mình lại say mê ngựa gỗ. Có lẽ chỉ vì ngoại hình của nó đáng yêu và ngốc nghếch. Có lẽ vì cô muốn nắm giữ những niềm vui đã

từng có được.



Cô vẫn còn nhớ ngày rực nắng ấy. Lá đầu cành vừa

mới đâm chồi, khi nắng chiếu xuống tạo nên những vệt loang lổ. Những

chạc cây mới nhú đó vẫn còn xanh mơn mởn, đầy sức sống, một màu xanh

thuần khiết.



Người bố mà cô vẫn luôn vui sướng hướng về, người bố chỉ xuất hiện trên báo và tivi như một thiên thần cuối cùng đã đứng

trước mặt cô. Rồi mẹ cô nén nước mắt, mỉm cười nói với cô: Tiểu Diệp!

Mau gọi bố đi con!



Từ bố này đối với Tố Diệp mà nói hoàn toàn

không xa lạ. Cả người đàn ông cao lớn, phong độ tuy có chút buồn thương

trước mặt này cô cũng không mới mẻ gì với cô. Đã rất nhiều đêm, cô đều

thấy mẹ lật album ảnh, chỉ vào người đàn ông trên những tấm ảnh mẹ đã

thuộc nằm lòng, nói với cô rằng: Đây chính là bố con!



Tố Diệp biết, đó là cuốn album mẹ quý trọng như bảo bối.



Thế nên cô không bao giờ quên ngày hôm ấy. Cô bé nhỏ, loắt choắt như thế.

Một khung cảnh khắc sâu trong ký ức như thế. Vì đó là ngày cô được đi

vòng xoay ngựa gỗ xinh đẹp cùng với bố mẹ. Trong vòng xoay quay đều,

quay đều, cô nhìn thấy bố mẹ đứng ngoài lan can. Trông họ xứng đôi đến

vậy.



Hôm ấy, mẹ cười rất đẹp. Cả một khoảng trời hoa ngọc lan

bung nở sau lưng mẹ. Mái tóc dài của mẹ mềm mại như một tấm lụa đen, làm tôn lên gương mặt hiền hòa. Còn bố, người đàn ông cao lớn ấy, ông cũng

mỉm cười. Ánh mắt ông nhìn mẹ dịu dàng biết bao. Khi một lọn tóc trước

trán mẹ bị gió thổi bay, ông liền giơ tay ra cài vào sau tay cho mẹ một

cách rất tự nhiên.



Tố Diệp cảm thấy cảnh ấy rất đẹp. Cô cho rằng bố mẹ đứng dưới nắng là một đôi không thể tách rời.



Sau này, cô khăng khăng đòi ngồi vòng xoay ngựa gỗ, vì cô cảm thấy chỉ cần

cô ngồi lên con ngựa đó là bố sẽ xuất hiện. Nhưng về sau, mẹ nói với cô


Đó là mùi gỗ mộc nhạt nhòa.



Cũng là mùi hương ấm áp

trước nay cô luôn quyến luyến. Đã từng có mấy bận, mùi hương ấy vẫn luôn quanh quẩn bên cô, từ mối quan hệ tôn trọng xa cách ban đầu cho tới khi lúc gần lúc xa và cuối cùng nương tựa vào nhau. Chính vì có nó, cuộc

sống của cô mới không chỉ có màu đen và màu trắng, mà từ nay đã có thêm

vô vàn màu sắc.



Bất luận sau cùng nó mang lại cho cô bao nhiêu

tổn thương, cô vẫn không thể cai được nó, giống như một con nghiện ma

túy, chỉ biết dốc sức nuốt trọn lấy nó để duy trì sự sống.



Nhưng, tại sao lại có mùi hương của anh?



Tố Diệp bừng tỉnh. Ánh mắt dịch chuyển tới bên cạnh giường. Một giây sau,

cô bị bóng hình của người đàn ông bên cạnh làm cho giật nảy mình!



Tiếng thét vang chỉ muốn được bật ra từ cổ họng. Bóng hình của người đàn ông

trong giấc mơ và trước mặt chồng khít lên nhau. Cô bỗng nhiên ngồi bật

dậy khỏi giường, mượn ánh trăng mỏng manh ngoài kia, cố gắng quan sát

người trước mặt.



Anh từ đầu tới giờ vẫn im lặng ngồi bên cạnh

giường, yên lặng đợi tiếng hét của cô ngưng lại. Anh trầm tĩnh tới nỗi

có phần tàn nhẫn, sau khi nhìn cô bị hồn bay phách tán thì cũng im lìm

nhìn cô từ từ định thần lại.



Trên đời này chỉ có anh mới có thể mang lại cho người khác cảm giác sợ sãi khủng khiếp ngay cả khi bình tĩnh.



Bên ngoài hơi sáng lên, lóe lên từ phía đường chân trời. Mặt trời vừa mới ra đời nên ánh nắng vẫn còn mông lung và thưa thớt.



Nhưng cũng đủ để Tố Diệp nhìn rõ gương mặt người đàn ông.



Trong lòng cô bỗng cảm thấy thất kinh, hơi thở cũng bất chợt trở nên gấp gáp.



Đó là Niên Bách Ngạn!



Giống như một bầu không khí vốn yên tĩnh bị bọn cướp xông tới vậy, còn Tố

Diệp trở thành đối tượng bị xâm phạm. Cô mở to đôi mắt nhìn Niên Bách

Ngạn trừng trừng. Cơ thể vốn đã yếu ớt nay như bị rút sạch sức lực.



Tia sáng tăm tối miêu tả một cách chân thực vẻ bình thản trên gương mặt

Niên Bách Ngạn. Một nụ cười cũng không hề có. Đường cong từ môi tới cằm

trơn nhẵn, bằng phẳng, nhưng vì bờ môi hơi mím lại mà hiện rõ một đường

thẳng sắc lẹm. Anh nhìn cô không chớp mắt. Rõ ràng là có tia sáng chiếu

vào mắt anh, nhưng cô vẫn không thể nhìn thấu đôi mắt kín như bưng ấy,

giống như một cái động không thấy đáy, hút hết tất cả mọi nguồn sáng,

khiến cô rơi xuống tăm tối vô tận…