Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8404 : Con của anh

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Tố Diệp vẫn còn đang hết hồn hết vía nhìn anh.



Cô không biết anh đã tìm được cô bằng cách nào, cũng không biết anh vào

phòng bệnh này từ bao giờ, càng không biết anh đã ngồi bên cạnh giường

cô được bao lâu rồi. Cô chỉ biết, sự trầm mặc cùng yên lặng của anh đã

trở thành thứ vũ khí có khả năng công kích cực mạnh, đâm thẳng vào ngực

cô, khiến cô trở tay không kịp.



Đúng vậy, cô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ tìm được cô chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.



Thời gian như ngừng lặng.



Tất cả chìm vào tĩnh mịch kinh hoàng.



Tới tận khi người đàn ông bên cạnh giường lên tiếng, giọng nói trầm thấp, điềm nhiên: “Tỉnh rồi sao?”



Một thanh âm vô cùng quyến rũ đã hoàn toàn phá nát sự yên tĩnh của căn

phòng. Một giây sau, từ ngoài cửa chiếu vào một tia sáng mạnh. Mặt trời

cuối cùng cũng đã nhảy vọt ra khỏi đường chân trời.



Thế là Tố Diệp đã có thể nhìn anh rõ hơn.



Trông anh có vẻ mỏi mệt, ít nhất thì từ nếp nhăn vẫn còn hằn rõ giữa hai hàng lông mày của anh là có thể nhận ra.



Còn cả đôi mắt anh nữa. Khi những tia sáng rực rỡ chiếu vào cô mới nhìn rõ, nó hằn lên những tia máu đỏ, khiến cả người anh trông có chút tiều tụy.



Tố Diệp như một con rối đứt dây, chỉ còn lại sức lực nhìn thẳng vào mắt

anh. Cô không nói một câu nào, nhưng đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Còn Niên Bách Ngạn thì chỉ nhìn cô, không rời một khắc, ánh mắt

dần dần toát lên một sự bi thương cực lớn.



“Làm sao anh tìm được

tới đây?” Khi Tố Diệp lên tiếng, cảm xúc đã bình ổn hơn. Trái tim cuối

cùng cũng biết đau, từ khoảnh khắc hai tay cô đầy máu.



Cả bây giờ, khi cô nhìn thấy ánh mắt Niên Bách Ngạn, trái tim cũng đau đớn một cách hèn nhát.



Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, câu nói mang tính hình thức này của Tố Diệp

là vô nghĩa. Bất luận anh đã tìm tới đây bằng cách nào, anh vẫn đang

thực sự ngồi trước mặt cô.



Thế nên anh làm ngơ, cơ thể dài ngoằng rướn về phía cô, kéo bàn tay đang nắm chặt con ngựa gỗ đỏ của cô lại,

đan vào tay anh. Khoảnh khắc các ngón tay chạm nhau, không hiểu sao Tố

Diệp bỗng lạnh run lên. Vì ngón tay của Niên Bách Ngạn băng giá, đến cả

lòng bàn tay cũng không còn một chút ấm áp nào.


Ngược lại, Niên Bách Ngạn quay đầu quát một tiếng: “Cút ra ngoài!”



Giây phút anh quay đầu lại, Tố Diệp mới nhìn thấy mắt anh đỏ sọng, kinh

người như một dã thú. Gương mặt anh cũng nhợt nhạt đến thê thảm, cả

người trông đằng đằng sát khí, khiến người ta rét run.



Cô y tá bị bộ dạng đó của anh dọa cho hồn bay phách tán, run rẩy chạy vội ra ngoài nhanh như một làn khói.



Dường như Niên Bách Ngạn không quan tâm tới vết thương ở tay, cũng chẳng màng tới bàn tay đã đầy máu. Ngón tay anh vẫn đang run. Anh cuộn chặt tay

lại.



“Tại sao?” Qua lớp không khí, anh nhìn cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi. Thanh âm vô lực như bị ai cắn đứt khí quản.



Từ Bắc Kinh cho tới Hàng Châu, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi,

nhưng đã đủ để rút cạn toàn bộ tâm huyết của anh. Từ ngày bước chân vào

con đường kinh doanh, anh chưa bao giờ bức thiết đến thế, lo lắng đến

thế, mệt mỏi đến thế.



Anh bỏ lại tất cả đống công việc còn đang

rối như mớ bòng bong ở Tinh Thạch, nghĩ đủ mọi cách dùng các loại quan

hệ chỉ để tìm được cô. Có trời biết vì muốn tìm thấy cô, anh gần như đã

lật tung cả thành phố Bắc Kinh và thành phố Hàng Châu!



Đến Hàng

Châu, anh lại gấp rút xem ngày camera, tận mắt chứng kiến các nhân viên

ấy điều tra từng nơi một. Anh không dám chớp mắt lấy một cái, chỉ sợ sẽ

để lỡ mất bóng cô.



Từ khi Diệp Hạc Phong qua đời cho tới giờ, anh chưa hề được chợp mắt. Nhất là tối qua. Khi đã ba tiếng đồng hồ không

nhìn thấy cô, anh bắt đầu căng thẳng, dậm chân bình bịch. Sau đó một lần nữa đưa ảnh cô cho họ xem, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng: Trông cô ấy như thế này, các anh nhất định phải tìm thật kỹ!



Yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ mong cô bình an vô sự.



Cho tới khi cuối cùng anh cũng nhìn thấy Tố Diệp trên camera. Khoảnh khắc

ấy anh vui đến suýt khóc. Lúc đó mới chợt hiểu, anh sợ đánh mất cô đến

thế nào.



Dọc đường đuổi theo cô tới bệnh viện, lúc anh đứng trước cửa bệnh viện cũng là khi sắp sang ngày mới. Đường chân trời vẫn còn u

tối, làm những ngôi sao thêm sáng hơn.



Không hiểu sao, tim anh bỗng đập thịch một cái.