Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9408 : Cô chưa chắc đã chơi nổi đâu

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Gương mặt Tố Diệp quả

thật thấm đẫm vẻ mọi mệt. Có lẽ vì sức khỏe cũng hơi tệ, cô đành dựa

thẳng vào giường, khóe môi mấp máy. Cô không trả lời câu hỏi của Niên

Bách Ngạn mà hỏi ngược lại: “Anh có biết ngày tổ chức tang lễ, Diệp Uyên đã cho tôi xem thứ gì không?”



Cô không đợi Niên Bách Ngạn phản

ứng lại mà nói thẳng luôn với anh: “Phía sau chiếc chìa khóa đó tôi đã

nhìn thấy rất nhiều ngựa gỗ. Con ngựa gỗ mà tôi muốn có từ nhỏ tới giờ

đã được Diệp Hạc Phong mua lại với giá cao. Sau đó, năm nào vào ngày

sinh nhật tôi, ông ấy cũng tự tay làm một con tặng tôi. Trên lưng ngựa

còn khắc lời chúc sinh nhật dành cho tôi. Niên Bách Ngạn! Thật ra anh

nói đúng. Con người sống cả một đời rồi cũng có lúc phải dừng lại tự sửa đổi bản thân mình thì mới có thể đi tiếp được. Chỉ tiếc là, khi tôi

thật sự hiểu ra đạo lý này thì đã muộn rồi. Trên con đường báo thù này

tôi càng đi càng xa, tới tận khi thật sự đạt được mục đích mới phát hiện ra mình đã không còn vui vẻ thực sự nữa. Tôi thật lòng mong cho nhà họ

Diệp tan cửa nát nhà sao? Thật lòng chờ đợi cái chết của Diệp Hạc Phong

sao? Tôi đã đứng trước những con ngựa gỗ đó khóc rất lâu, một lần nữa

cảm nhận nỗi đau khi mẹ rời xa. Cuối cùng tôi mới nhận ra, kỳ thực điều

lâu nay tôi luôn cố chấp không phải thù hận với nhà họ Diệp, mà vì từ

nhỏ đã thiếu đi tình yêu của bố. Anh đã từng nói với tôi, khi nào đánh

mất tôi sẽ thấy hối hận. Không sai! Bây giờ tôi hối hận rồi. Nếu tôi

không ương bướng như thế, nếu tôi có thể nghĩ thông suốt sớm một chút,

có lẽ…” Cô hít sâu một hơi để bình ổn lại giọng nói nghẹn ngào: “Cả ông

ấy hay tôi đều sẽ không ra đi trong tiếc nuối.”



Có những lời nói

như thật như giả, thốt ra khỏi miệng cô nhẹ tựa mây bay, khiến cả một

người trong cuộc như cô cũng không còn phân biệt nổi thật giả nữa.



Cô căm hận Diệp Hạc Phong là thật, chờ thời cơ báo thù từ đầu tới cuối là

giả. Trước khi tới trấn Thiên Đăng, cô đã buông bỏ thù hận là thật, coi

Niên Bách Ngạn là quân cờ là giả. Cảm giác trống rỗng sau khi thù hận

qua đi là thật, những tính toán tỉ mỉ là giả. Tình cảm chân thành khi

nói những lời này là thật, sự tuyệt tình thể hiện ra ngoài là giả.



Nhưng, khi nói những lời này ra, khi thừa nhận ngay từ ban đầu đã là một kế

hoạch, tất cả chỉ vì báo thù, tất cả những âm mưu cứ như thật, làm cho

ngay cả cô cũng mơ màng. Mối thù này thật sự đã buông bỏ ngay từ đâu hay tới tận khi Diệp Hạc Phong mới kết thúc?



Nhưng có một điểm cô dám khẳng định.



Cô nhất định phải nói với thái độ này. Dùng giọng điệu ân hận, mệt mỏi này thủ thỉ vào tai Niên Bách Ngạn. Như vậy sẽ càng đáng tin cậy hơn dùng

cách gào thét điên cuồng hay khiêu khích, châm chọc.



“Thế nên

Niên Bách Ngạn, tôi mệt rồi, tôi cũng muốn bỏ cuộc rồi.” Tố Diệp khẽ nắm chặt tay lại. Đầu ngón tay giá buốt tận tim. Phôi thai bé nhỏ ấy lúc

trước cũng nằm trong bàn tay này của cô, cũng giá lạnh, mất đi hơi ấm.


Trái tim gần như đã chết của Tố Diệp cũng theo thanh âm dữ dội ấy kêu lên một tiếng ai oán rồi rơi xuống, tan thành từng mảnh.



Cô thả lỏng bàn tay vẫn luôn nắm chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.



Khoảnh khắc này, một sự bất lực sâu sắc quét qua người cô. Máu huyết trên người dường như đều đang chảy ngược.



Cứ như vậy kết thúc.



Thực ra cũng rất tốt, không phải sao?



Cô cười chua xót. Đây vốn dĩ là một giấc mơ như đang dùng thuốc độc giải

khát cho mình. Bây giờ cuối cùng đã tỉnh mộng rồi, nhưng cô cũng đã

trúng độc khắp cơ thể.



Rất lâu sau, cánh cửa phòng từ từ mở ra. Kỷ Đông Nham đứng trước cửa, ánh mắt phức tạp.



Cô không lên tiếng, chỉ kéo chiếc gối lại ôm trong lòng, rất chặt.



“Anh ta đi rồi!” Kỷ Đông Nham nói khẽ.



Cô yên lặng nhìn bên giường rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết!”



“Xin lỗi đã nghe cuộc nói chuyện của hai người, cửa phòng khóa không chặt.” Kỷ Đông Nham nói.



Tố Diệp rất muốn ép ra một nụ cười nhưng lực bất tòng tâm.



“Anh muốn hỏi điều gì?”



Kỷ Đông Nham mím môi, nhìn cô, hơi nhíu mày lại: “Vừa rồi chỉ là những lời nói trong lúc tức giận thôi phải không?” Những lời lọt vào tai quá chân thực, đến nỗi khiến anh ta cũng mất đi khả năng đánh giá chính xác.



Thế nên, anh ta muốn nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, nhìn xem cô có nói dối hay không.



Cánh tay Tố Diệp thu chiếc gối lại, giọng nói điềm đạm: “Không phải là tức giận, tôi đã nói đúng sự thật với Niên Bách Ngạn.”



“Em tiếp cận anh ta chỉ là để báo thù nhà họ Diệp? Từ đầu cho tới khi Diệp

Hạc Phong qua đời?” Kỷ Đông Nham nhìn cô, không thể tin nổi.



Tố Diệp gật đầu không hề do dự, nhìn thẳng vào Kỷ Đông Nham: “Bây giờ anh đã biết tôi là loại phụ nữ gì rồi đấy!”



Kỷ Đông Nham sững sờ rất lâu, sau đó đi tới, ngồi xuống trước mặt cô: “Em không nên là người phụ nữ như vậy.”



“Đúng thế! Tôi vốn không nên là loại phụ nữ như vậy, nhưng tất cả những gì

nhà họ Diệp làm với tôi đã khiến tôi không thể không trở thành một người như vậy.” Ánh mắt Tố Diệp đầy bi thương…