Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9409 : Lấy ai chẳng như nhau?

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Lời nói nhẹ bẫng, biểu cảm cô đơn, mỏi mệt. Kỷ Đông Nham nhìn Tố Diệp rất lâu, cố gắng tìm ra

một chút sơ hở trong đó nhưng vẫn chưa có kết quả. Nhất thời anh cũng

không thể phân biệt rõ ràng câu nào của cô là thật, câu nào là giả, cũng lại chần chừ không dám đưa ra kết luận cho những gì mình vừa nhìn thấy

và nghe thấy.



Có lẽ con người sống trên đời này vốn dĩ đã là một

chuỗi những việc thật như giả, giả như thật, không có chân lý tuyệt đối. Lời nói dối nói ngàn vạn lần rồi cũng thành thật. Nghĩ tới đây, anh

bỗng cười khổ, hà cớ gì phải cố chấp những điều này chứ? Có những chuyện ở ngay trước mắt, ngay lúc đó mới là quan trọng nhất.



“Bây giờ

quan trọng nhất là tĩnh dưỡng cho lành bệnh.” Kỷ Đông Nham dịu giọng. Có rất nhiều điều anh cũng chẳng muốn hỏi, ví dụ như chuyện cô mang thai.



Anh chỉ biết được tình hình đại khái lúc ở Hàng Châu. Và vừa nãy anh cũng

nghe thấy hai người họ nhắc tới đứa con. Nói thật lòng, anh rất không

muốn tin động cơ thật giả của việc Tố Diệp mất đứa con. Nghiêm túc mà

nói, đây là chuyện riêng của cô. Cô không muốn nói nhiều thì anh cũng

không muốn hỏi nhiều.



Bây giờ Tố Diệp trong mắt anh, dù là có nỗi khổ riêng hay thật sự là một người lòng dạ tàn nhẫn thì đều không quan

trọng. Quan trọng là nét mặt nhợt nhạt của cô khắc trong mắt anh. Một

gương mặt vốn chỉ to hơn bàn tay một chút giờ chỉ còn da bọc xương, nó

khiến anh đau lòng.



Tố Diệp được anh đỡ nằm xuống. Cô yên lặng nhìn lên trần nhà, không tiếng động như không khí.



Kỷ Đông Nham ngồi bên cạnh giường không hề rời đi. Anh đắp chăn cho cô,

rồi ngước mắt nhìn cô: “Nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa anh bê gì đó lên

cho em ăn.”



Cô chớp chớp mắt, rồi nhắm chặt lại.



Bên cạnh giường, Kỷ Đông Nham khẽ thở dài, một lúc sau mới đứng dậy.



Khi anh sắp ra tới cửa, tiếng gọi bất lực của Tố Diệp chợt vang lên phía sau: “Kỷ Đông Nham…”



Anh dừng bước, quay đầu.



“Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy anh rồi!” Đây là những lời chân thành của cô.



Cuộc tranh đấu giữa Tinh Thạch và Kỷ Thị cô biết đã chẳng phải chuyện ngày

một ngày hai. Nhưng tất cả tranh đấu đều vây quanh thương trường, quanh

lợi ích công ty. Hai người Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham chỉ lợi dụng

những thời cơ kinh doanh để đấu lại nhau. Từ góc độ này mà nói đều có

giải thích được. Nhưng bây giờ, Niên Bách Ngạn rõ ràng đang đối phó với

Kỷ Đông Nham, hoàn toàn là phát tiết tình cảm cá nhân. Chính cô đã chọc

giận Niên Bách Ngạn. Hậu quả này đáng ra cô phải là người gánh chịu mới
chúng ta cũng rất đơn giản. Tức là năm đó bố anh thông qua bố của Niên

Bách Ngạn quen với Diệp Hạc Phong. Lúc đó Diệp Hạc Phong vẫn chưa phải

là chủ tịch của Tinh Thạch, lúc ăn cơm thì quen biết với mẹ em. Được

biết tin mẹ em có bầu, hai nhà đã có hôn ước.”



Tố Diệp khẽ lắc đầu, đỏ mắt nói: “Thế thì không tính!”



“Sao lại không tính? Lời hứa đầu môi cũng là lời hứa mà.” Kỷ Đông Nham sốt sắng.



Tố Diệp nhìn anh qua làn nước mắt: “Kỷ Đông Nham! Anh là người bạn quan

trọng nhất của tôi, cả đời này sẽ mãi như vậy. Tôi có thể đánh mất rất

nhiều người nhưng, người bạn như anh tôi không muốn đánh mất.”



Kỷ Đông Nham thở dài nặng nề: “Anh không hiểu, tại sao em không thể chấp nhận anh?”



“Vì…” Tố Diệp cắn môi: “Thật ra anh và anh ấy là cùng một kiểu người.”



Kỷ Đông Nham sững sờ.



“Người có thể vật lộn với Niên Bách Ngạn bao nhiêu năm nay chắc chắn không

phải một người đơn giản đúng không?” Tố Diệp chân thành nhìn anh: “Kỷ

Đông Nham! Tôi muốn làm bạn với một người như anh, chứ không phải người

yêu.”



Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Anh và Niên Bách Ngạn là hai loại người.”



Tố Diệp lắc đầu: “Anh và Niên Bách Ngạn đều là những người không đơn giản!”



Kỷ Đông Nham mở miệng một lúc vẫn chẳng nói được câu nào.



Cô dựa vào đầu giường, khẽ đáp: “Có thể làm bạn bè rất tốt… thật đấy!”



Kỷ Đông Nham ngước lên, khi nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh còn có chút gì

xót xa. Anh thấp giọng nói: “Có lẽ em hoàn toàn không nhận ra. Vừa nãy

khi em nói với anh em không yêu anh, thái độ của em rất dứt khoát, nhưng khi nói không yêu Niên Bách Ngạn, em có chút chần chừ…”



Anh

không thể khẳng định được những lời lúc trước là thật hay giả, cũng

không dám chắc chắn những suy nghĩ thật sự trong lòng cô. Nhưng có một

điều anh dám chắc, cho dù cô căm hận nhà họ Diệp, hay lợi dụng Niên Bách Ngạn làm quân cờ, thì tâm tư của cô cũng đã âm thầm bị Niên Bách Ngạn

ảnh hưởng. Nếu không ánh mắt ban nãy của cô sẽ không do dự như thế, cô

cũng sẽ không bài xích một người giống Niên Bách Ngạn bước vào trái tim

mình.



Sóng mắt Tố Diệp chợt xao động giây lát, như một hòn đá nặng nề rơi xuống mặt hồ yên ả…