Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 9410 : Không ai hay biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Lúc Diệp Lan tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ đã rất u ám, tựa như cả bầu trời bị bao trùm
trong một sa mạc cát vàng, không thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời rực rỡ
và vòm trời xanh biếc, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi vù vù của lá
cờ nhỏ bay loạn bên ngoài.
Nhưng căn phòng cô đang ở đây cũng
không tồi. Bàn ghế sạch sẽ, giường đệm dễ chịu, diện tích cũng không hề
nhỏ. Nhìn từ phong cách thiết kế, có lẽ cô đang ở trong một khách sạn.
Diệp Lan cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cô nhớ mình vừa tới Thụy
Lệ, đang định vượt qua thôn trang thì một chiếc xe chặn đường. Mấy người đàn ông bắt cô lên xe ai nấy mặt mũi đều vô cảm. Một người trong số đó
cầm một miếng vải bông bịt miệng cô lại. Tầm nhìn của cô nhanh chóng trở nên mơ hồ. Một giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, một suy nghĩ
lướt nhanh qua đầu cô: Tiêu rồi, cô đã bị bắt cóc!
Nhưng bây giờ
hai tay cô không bị trói. Căn phòng mà cô ở cũng không phải mấy nhà kho
cũ kỹ hay mấy căn nhà gỗ bẩn thỉu như cô hay xem trên phim. Ngược lại,
nó sạch sẽ, sáng sủa, nhìn thế nào cũng không giống nơi dừng chân của
bọn bắt cóc.
Diệp Lan kiểm tra lại bản thân mình một chút. Cô sờ
một lượt từ đầu tới chân. Cô sợ nhất là gặp phải đám người xấu buôn bán
bộ phận trong cơ thể, có khi lại cắt mất quả thận của cô đem bán rồi.
Nhưng trên người không có vết mổ.
Cô đứng dậy, đi tới trước cửa sổ nhìn ngó xung quanh. Bên ngoài khá vắng
vẻ, chỉ có những cây đa sừng sững. Cô không biết đây là nơi nào, nhưng
có lẽ là một nơi không có người ở. Ít nhất thì từ lúc cô tỉnh lại tới
giờ, không thấy một ai đi qua ngoài cửa sổ.
Lẽ nào…
Não bộ của Diệp Lan lập tức suy nghĩ.
Là bọn buôn bán ma túy?!
Khi hai chữ này hiện lên trong đầu cô, thì nó cũng nổ tung như một quả bom, kinh hãi tới nỗi khiến lỗ chân lông trên người cô cũng mở rộng, máu
huyết trào ngược. Toi rồi, nếu bọn chúng chính là băng đảng buôn bán ma
túy thì phải làm sao? Lẽ nào thân phận của Tố Khải bị lộ, đã bị bọn
chúng giết hại rồi? Nếu không sao anh lại không có một chút động tĩnh
nào? Sau đó bọn chúng chờ thời cơ báo thù, biết cô là bạn gái của Tố
Khải nên định ra tay cả với cô?
Từng cảnh tượng đã từng xem trên
những bộ phim cảnh sát lần lượt hiện về trong đầu Diệp Lan. Chúng chồng
lấn lên nhau. Cô chưa từng nghĩ rằng trí nhớ của mình hóa ra lại tốt đến thế.
nụ cười.
Anh như mọc rễ ở công ty, dồn toàn bộ tâm sức vào công
việc. Trước đây thực ra trong mắt anh cũng chỉ có công việc, nhưng chí
ít khi nào mệt anh vẫn vào phòng nghỉ ngơi. Giờ thì hay rồi, dường như
chỉ có tắm rửa, thay quần áo anh mới vào phòng nghỉ, thời gian còn lại
đều dành để đối phó với giá cổ phiếu của Kỷ Thị.
Hứa Đồng lặng lẽ thở dài, đi tới trước, treo lại chiếc áo khoác Niên Bách Ngạn vứt bừa
lên sofa. Cô đảo mắt nhìn ánh sáng khắp phòng, chiếu vào từ ô cửa sổ sát sàn, nghĩ bụng phải kéo rèm lại.
Tay cô vừa chạm vào rèm cửa, thì Niên Bách Ngạn mở mắt ra, ngón tay vẫn còn hơi run.
Hứa Đồng nhận ra rất rõ khi vừa tỉnh dậy, ánh mắt anh rất mơ màng, lại có
một chút hoảng sợ. Vầng trán rộng ánh lên những giọt mồ hôi lấm tấm. Cô
đoán chắc anh vừa gặp ác mộng.
Ai đã mang lại cơn ác mộng ấy thì
Hứa Đồng không rõ, nhưng một Niên Bách Ngạn bàng hoàng hoảng hốt như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Sau khi tỉnh dậy ra, dường như Niên Bách Ngạn đã thích ứng được với ánh sáng trước mắt.
Hứa Đồng đi tới, ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc?”
Sau khi tiếng nói ấy lột vào tai, Niên Bách Ngạn mới thật sự tỉnh dậy, cũng ý thức được mình vừa thiếp đi. Anh giơ tay day nhẹ hai bên trán nhức
mỏi, dựa đầu lên ghế hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp chín giờ rồi ạ!”
Hứa Đồng báo cáo, bất giác bổ sung thêm: “Tổng giám đốc! Tối qua anh lại không vào phòng nghỉ ngơi sao? Như vậy không ổn đâu, cơ thể sẽ không
trụ nổi mất.”
Niên Bách Ngạn không để ý tới sự quan tâm của Hứa Đồng. Anh mở mắt, lạnh nhạt hỏi: “Tình hình phía Kỷ Thị thế nào rồi?”
“Vẫn chưa chịu buông ra!” Hứa Đồng nói ngay.
“Tiếp tục!” Niên Bách Ngạn ra lệnh.
Hứa Đồng hơi chần chừ: “Tổng giám đốc! Bây giờ đám nhà báo đang nhăm nhe,
theo dõi chúng ta rất sát. Hơn nữa, phía các cổ đông cũng đã có dị nghị
rồi…”
“Mặc kệ họ!” Tình trạng của Niên Bách Ngạn có vẻ rất tệ.
Hai gõ nhẹ lên mặt bàn mấy tiếng: “Cô chỉ cần nhớ, phải để bên ngoài
nghĩ rằng tiền vốn của chúng ta vẫn còn có thể sống sót để đối phó với
Kỷ Thị thì giá cổ phiếu của Tinh Thạch mới có cơ hội tăng trở lại!”