Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9411 : Quá sớm và quá muộn

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Hứa Đồng gật đầu: “Tôi hiểu rồi!” Đối với Tinh Thạch mà nói, trước mắt chỉ có thể không ngừng

truyền đi những tin tức tốt lành mới có thể làm yên lòng người. Trên thị trường cổ phiếu, ván cờ giữa Tinh Thạch và Kỷ Thị trông bề ngoài có vẻ

như là một cuộc cạnh tranh vô nghĩa. Nhưng đối với những kẻ đang dòm ngó Tinh Thạch, những người đang thừa cơ Tinh Thạch ngàn cân treo sợi tóc

để hãm hại mà nói thì chắc chắn là một đòn phản kích tuyệt vời.



Ngay sau đó Hứa Đồng lại nói: “Tổng giám đốc! Trước đây tôi đã nói từng nói

với anh chuyện liên quan tới phỏng vấn nhân vật kinh tế Trung Quốc, anh

suy nghĩ xem thế nào? Phía đài truyền hình vẫn đang đợi câu trả lời của

anh!”



Niên Bách Ngạn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu như có suy nghĩ gì đó.



“Được! Vậy lát nữa tôi sẽ trả lời đài truyền hình.” Hứa Đồng ghi chép lại.



Trông Niên Bách Ngạn có vẻ phờ phạc. Anh tháo luôn cà vạt xuống, vứt lên mặt

bàn, rồi giơ tay day hai bên thái dương. Tất cả những hành động ấy Hứa

Đồng đều nhìn rất rõ. Cô cảm thấy khó hiểu. Bao nhiêu năm nay cô ở bên

cạnh Niên Bách Ngạn, ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh. Người sếp này của cô luôn coi công việc là sinh mạng của mình. Trước đây không phải

chưa từng có những quãng thời gian bận rộn không ngừng nghỉ, cũng từng

có những tuần anh không chợp mắt ngày nào, nhưng chưa bao giờ thấy anh

uể oải và tiều tụy như thế.



Thậm chí anh còn có chút thiếu kiên nhẫn. Có thể nhận ra anh chẳng mấy để tâm tới công việc.



Vậy thì rốt cuộc anh đang nghĩ điều gì.



Hứa Đồng là một cô gái thông minh, mắt cô cũng rất tinh, biết rằng có những lời lúc nào hỏi thì thích hợp, lúc nào thì không. Thấy Niên Bách Ngạn

như vậy, cô nghĩ liệu có phải liên quan tới Tố Diệp không, nhưng lúc này cô tuyệt đối sẽ không buột miệng hỏi.



Nếu như có liên quan tới

bác sỹ Tố thì trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện này rồi. Lần đó anh

thậm chí còn quát nạt cấp dưới, còn nổi nóng với cô, nhưng chí ít thì

tâm trạng của anh cũng có chuyển biến đôi chút, điều này chứng tỏ anh

còn có thái độ gấp gáp muốn giải quyết những việc trước mắt. Nhưng lần

này thái độ của Niên Bách Ngạn rất kỳ lạ. Anh không tức giận, thậm chí

khi cấp dưới báo cáo có sau sót anh cũng không có phản ứng quá lớn. Anh

chỉ ngơ ngẩn nhìn về một nơi nào đó, ánh mắt xa xăm, mông lung.



Thậm chí, anh còn bình thản, im lặng hơn cả khi xưa. Đây mới là điều khiến người ta thấy sợ hãi nhất.



Thấy Hứa Đồng mãi vẫn chưa đi, Niên Bách Ngạn buông tay, thờ ơ hỏi: “Còn chuyện gì sao?”



Hứa Đồng ngập ngừng định nói lại thôi.



“Nói đi!”



“Tổng giám đốc! À… Diệp Ngọc đã tới, cô ta nói muốn nhờ anh giúp đỡ.” Hứa

Đồng chần chừ đáp. Tinh Thạch hiện giờ thực sự đang rất hỗn loạn. Ông

Diệp vừa mới qua đời, Diệp Uyên đã ngồi vững chức chủ tịch. Trong lúc cô ít nhiều cảm thấy không phục, nên cũng có phần oán trách người nhà họ


“Á?” Diệp Lan sửng sốt.



Cô đâu có định quay về.



“Vì Tố Khải là một người vô cùng quan trọng đối với đội của chúng tôi. Tôi

không thể để cậu ấy lơ đãng được.” Cục trưởng Tống thẳng thừng nói.



“Thật ra tôi tới đây chỉ muốn xem xem anh ấy có an toàn hay không…” Cô nhỏ giọng biện hộ cho mình.



Cục trưởng Tống gật đầu: “Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu. Nhưng cô Diệp,

cô ở lại đây thực sự không giúp được gì, hơn nữa còn có thể tạo ra những phiền phức không cần thiết cho Tố Khải.”



Diệp Lan nắm chặt tay lại. Cô hiểu điều này, nhưng mà…



“Tôi có thể gặp anh một lần không, chỉ nhìn một cái thôi!”



Thái độ của cục trưởng Tống vô cùng kiên quyết: “Không được!”



Cô nghẹn lời.



“Sáng sớm mai Cảnh Long sẽ đích thân đưa cô ra sân bay.” Nói rồi, ông ta gọi

Cảnh Long đang đứng ở ngoài vào. Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn, chính là

người đàn ông lúc nãy.



Cô rất không muốn đi, nhưng không thể không đi.



“Khi nào thì Tố Khải mới có thể trở về Bắc Kinh?”



Cục trưởng Tống lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi không thể nói trước thời gian này. Có lẽ sẽ rất nhanh, có lẽ phải mấy năm.”



Diệp Lan biết câu hỏi của mình chẳng khác gì hỏi thừa.



“Nếu cô thật lòng nghĩ cho Tố Khải, thì mau chóng rời khỏi đây, đừng để cậu

ấy phân tâm.” Cục trưởng Tống thấy cô do dự, cũng có thể thông cảm. Nói

xong ông ta suy nghĩ: “Thế này đi, sau này cô có thể liên lạc với Cảnh

Long. Cậu ấy là người theo dõi sát tuyến của Tố Khải, có thể tiết lộ tin tức gì cậu ấy sẽ nói cho cô biết.”



Nghe vậy Diệp Lan mới yên tâm. Cô gật đầu rất mạnh, rồi nhìn về phía Cảnh Long nói: “Làm phiền anh rồi!”



Cảnh Long cười rất thoải mái: “Nên mà!”



“Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?” Diệp Lan nhìn cục trưởng Tống vẻ chần chừ.



Cục trưởng Tống gật đầu.



Diệp Lan nhớ lại cảnh tượng trên hình ban nãy, về người phụ nữ đứng sau lưng Tố Khải. Thật ra ngay từ đầu lần đầu nhìn thấy cô đã cảm thấy không ưa. Cô mím môi, nói khẽ: “Người phụ nữ ở cùng với Tố Khải… là ai vậy?”