Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 9412 : Cách nhau trăm núi ngàn sông
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Rõ ràng
là đứng đối diện nhau, nhưng không thể hòa nhập vào thế giới của nhau.
Ngăn cách giữa cô và anh đâu chỉ là một khoảng cách giản đơn, mà đó là
trăm núi ngàn sông…
Cục trưởng Tống chần chừ một lúc.
Diệp Lan nhìn ông ta, cảm thấy sốt ruột.
Cục trưởng Tống trầm mặc giây lát rồi
mỉm cười: “Cô Diệp à! Đừng suy nghĩ lung tung! Cô chỉ cần hiểu rằng Tố
Khải đang làm việc là được rồi. Nhanh chóng quay về Bắc Kinh, hiểu
không?” Rồi ông ta phấn khởi cười lớn.
Diệp Lan nghe vậy bỗng cảm thấy buồn bã, nhưng cô hiểu có những chuyện có hỏi nữa cũng không thể có được đáp án, đành kìm nén sự khó chịu trong lòng, khẽ gật đầu…
Bắc Kinh, tập đoàn Tinh Thạch, phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc.
Trong bồn tắm mát xa, bong bóng cuồn
cuộn lăn tròn như từng đóa hoa nhỏ đang nổ lép bép, lặng lẽ hướng về
phía người đàn ông đang dựa vào bồn tắm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dưới làn
nước sạch là một cơ thể nam giới gợi cảm và rắn chắc. Những giọt nước
bắn lên từng đường nét trên gò má anh, rồi từ từ lăn, rớt xuống chiếc
cằm vừa được anh cạo sạch sẽ, rồi dừng lại trên yết hầu đang nhấp nhô
lên xuống.
Một cánh tay của anh đặt bên ngoài buồn
tắm. Trên ngón tay mảnh khảnh có kẹp một điếu thuốc. Những vòng khói xám trắng mỏng mảnh lượn lờ trên đầu điếu thuốc. Tàn thuốc đã dài, cuối
cùng không chịu nổi trọng lực đã rơi bộp xuống đất.
Một lúc lâu sau, anh mới mở mắt ra, giơ tay lên, rít sâu một hơi.
Anh nhẹ nhàng nhả ra, làn khói mù mịt cùng hơi nước đan cài vào nhau, làm hỗn loạn đôi mắt anh.
Dường như anh nhìn thấy dáng hình của Tố Diệp đang lượn qua lượn lại một cách khêu gợi trước mặt anh, hệt như
bữa dạ tiệc đầu tiên khi cô vừa mới vào công ty. Cô bạo dạn, nhiệt tình
ôm lấy cổ anh, uốn éo không khác gì một con rắn trong lòng anh.
Cô là một người con gái cực kỳ xấu xa, xấu xa tới nỗi khiến anh không thể thoát ra.
Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn bất chợt
nhíu mày, rồi hằn học dập tắt điếu thuốc. Anh đứng dậy, dội qua người
một cái. Bóng hình cao lớn phản chiếu lên tường.
Nước trên vòi hoa sen táp lên mặt anh.
Nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào lọ
sữa tắm trên bồn rửa mặt. Anh tắt vòi hoa sen đi, bước tới cầm nó lên.
Anh chợt nhớ lại một lần sau khi tắm xong, Tố Diệp nũng nịu ôm lấy anh,
nói rằng: Anh xem, anh xem! Em phải mua thêm cho anh mấy lọ sữa tắm
của hãng này. Niên Bách Ngạn! Sao anh cứ nhất định phải dùng loại này
chứ? Đắt lắm đấy, anh phải đền em tiền!
Anh hỏi cô: Thế sao em còn mua nhiều thế?
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy mê hoặc: Thì người ta cũng phải dùng mà.
Anh cười: Đây là sữa tắm của nam giới, em có thể mua loại dành cho phụ nữ.
Cô ôm anh mỉm cười: Em cố tình dùng
một loại sữa tắm với anh đấy. Đám phụ nữ dòm ngó anh nhiều như vậy, em
phải để cho họ biết, người phụ nữ có thể thân mật nhất với anh chỉ có em mà thôi. Chúng ta dùng chung một loại sữa tắm, trên người em cũng có
mùi của anh. Khi nào anh không ở bên cạnh em, em cũng không cảm thấy cô
đơn…
Trong căn phòng nghỉ này, đâu đâu cũng
có bóng hình Tố Diệp. Trên giường, trước cửa sổ, trên sofa, trong phòng
tắm, nhà vệ sinh, cho dù là ngoài hành lang…
Lời nói dối quá đẹp, đẹp đến nỗi anh
không còn phân biệt được thật giả. Anh lãng quên quá nhiều thứ, quên mất rằng, trái tim người phụ nữ như cây kim rơi giữa biển khơi!
Trước gương, ánh mắt Niên Bách Ngạn dần
trở nên giá lạnh khác thường, gương mặt nghiêm nghị cũng như bao trùm
một lớp sương mù. Anh xua mạnh đi hình ảnh tươi cười của Tố Diệp trong
đầu mình, rồi vứt lọ sữa tắm vào thùng rác.
Một tiếng đồng hồ sau, Niên Bách Ngạn mới từ trong phòng nghỉ đi ra.
Tắm rửa xong, anh đã không còn vẻ mỏi
mệt. Anh thay một chiếc sơ mi đen, cùng một chiếc quần Âu màu xám đậm,
không thắt cà vạt, để mở hai cúc cổ áo, tay áo cũng được xắn lêu tới tận khuỷu tay. Trông anh có vẻ tăm tối và lười biếng.
Trong phòng họp của văn phòng, Diệp Ngọc đã đợi nhiều tiếng đồng hồ rồi. Cô ta ngồi trên ghế sofa, yên lặng nhấm nháp một tách trà hoa hồng, bỏ vào đó hai viên đường một cách thuần
thục. Nghe thấy trong phòng nghỉ có động tĩnh, cô ta bèn quay đầu nhìn
về phía đó. Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn, ngón tay đang kẹp viên
đường vuông vắn chợt run lên.
Viên đường rơi tự do xuống tách trà, làm bắn ra không ít vụn đường.
Diệp Ngọc vội vàng lấy khăn giấy, lau sạch những vụn đường đi rồi ném luôn viên đường còn lại vào trong sọt rác.
Sở dĩ cô ta trở nên căng thẳng như vậy
là vì, trông Niên Bách Ngạn lạnh lùng hơn trước đây rất nhiều, trông
“Aiya, cái con bé này! Con nói thế là
thế nào? Cái gì mà đừng làm phiền anh ấy? Cứ làm như nó là người ngoài
không bằng. Hai đứa cũng sắp làm đám cưới rồi, đừng có câu nệ nhiều
thế.” Phương Tiếu Bình hào sảng nói: “Hai người đàn ông đón tết với nhau thì vui vẻ sao được? Đến nhà chúng ta tốt biết bao!”
“Mợ! Mợ đừng mong có thêm hai người nữa
tới thêm chân mạt chược cho mợ nữa. Con không biết đánh, con nghĩ hai
anh em họ cũng không biết đâu.” Tố Diệp cố gắng để thần thái của mình tự nhiên một chút.
Thật ra cô rất muốn nói sự thật với cậu
mợ, nhưng đang năm mới thế này làm sao cô nói nổi? Hơn nữa chuyện này
phải giải thích với cậu mợ thế nào, nói khi nào cô đều phải suy nghĩ
thật kỹ.
“Cũng phải, người ta cũng đều lớn lên ở
nước ngoài cả.” Phương Tiếu Bình cười, rồi lại vỗ vai cô: “Không sao! Để mợ dạy hai bọn họ. Bách Ngạn thông minh như thế, em trai nó chắc chắn
không ngốc được. Mạt chược là gì chứ, học một loáng là biết liền. Với
lại, nó lấy con về tức là con rể của nhà này rồi. Sau này mấy dịp lễ tết cũng phải biết tới chơi mạt chược với người mợ này chứ?”
“Mợ! Niên Bách Ngạn, anh ấy… thật sự rất bận!” Khó khăn lắm Tố Diệp mới gọi được cái tên ấy ra, từng hơi thở đau đớn như bị lưỡi cưa lướt qua khoang mũi.
Lúc này Phương Tiểu Bình mới nhớ ra:
“Cũng phải, bây giờ Tinh Thạch đang loạn cào cào.” Sau đó mợ nói mấy lời chân thành: “Tiểu Diệp à! Mợ ấy à, lúc trước vẫn luôn phản đối con và
Niên Bách Ngạn yêu nhau. Nhưng từ sau chuyện hôm hợp táng, mợ đã phải
thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về nó rồi. Con không biết đâu, nó tìm con,
tìm đến gần phát điên. Sự căng thẳng, bồn chồn đó mợ và cậu con đều thấy rõ. Hôm đó cũng may mà có nó, nếu không cậu mợ cũng chẳng biết nên làm
gì mới phải. Nếu không sao người ta hay nói, con gái có giỏi giang đến
đâu cũng phải có một người đàn ông làm chỗ dựa. Con nhìn Bách Ngạn xem,
vừa nghe tin con tới Hàng Châu là nó lập tức bay qua tìm con, tốt lắm!”
Trái tim Tố Diệp đang rỉ máu, từng giọt từng giọt chảy xuống, rồi lan thành nước mắt.
Tố Đông cũng gật đầu đồng ý: “Trước đây
cậu và mợ con đều cảm thấy con tìm một người bình thường, đơn giản là
tốt nhất. Nhưng bây giờ nghĩ lại, con yêu nó có lẽ chính là duyên phận
ông trời ban cho. Con nói xem, đấy là có Bách Ngạn, nếu đổi lại là người đàn ông khác làm sao có thể nhờ cậy quan hệ khắp mọi nơi, tìm ra con
trong thời gian nhanh nhất được?”
“Haiz, cậu mợ đừng nhắc tới Niên Bách
Ngạn nữa! Có định ăn cơm nữa không đây? Nguội hết cả rồi!” Tố Diệp và
vội một miếng cơm to ự vào miệng. Chỉ có như vậy mới không để nước mắt
chảy xuống.
Phương Tiếu Bình cầm lấy đũa gõ gõ vào
bát của cô: “Đến lúc nào rồi mà con vẫn còn gọi Niên Bách Ngạn, Niên
Bách Ngạn mãi thế. Con ấy à, chẳng biết thế nào là nữ tính, từ sáng tới
tối không biết ý, giờ mà vẫn còn gọi cả họ lẫn tên nó như thế. Con phải
biết học hỏi cái cô Bạch Băng trên tivi kia kìa. Tuy rằng cô ta đáng
ghét, nhưng vừa nhìn là biết đó là mẫu người đàn ông ưa thích, vừa xinh
đẹp vừa dịu dàng. Bách Ngạn thành đạt như thế, lại còn là thương nhân
kinh doanh đá quý, ngoại hình lại cao ráo tuấn tú. Mấy cô gái chủ động
nhào vào lòng nó, bám riết lấy nó nhiều vô kể, con đừng có lúc nào cũng
vô tâm hờ hững như thế.”
Tố Diệp cúi gằm, đáp lại một tiếng buồn bã. Khi nói tiếp, rõ ràng cô đã có ý chuyển chủ đề.
“Thời gian này Tố Khải có tin tức gì
không? Lần này không phải nó lại đi biền biệt mấy năm đấy chứ?” Đây có
lẽ là nỗi khổ của gia đình có người làm cảnh sát. Trong khoảng thời gian nó chấp hành nhiệm vụ, người nhà cũng sẽ không dám gọi điện hỏi thăm
tình hình, tất cả chỉ có thể thông qua cấp trên để biết được tin tức của nó.
Tố Đông nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Mọi sự vẫn an lành. Đợt trước liên lạc có chút vấn đề, làm cậu mợ lo muốn
chết. Cũng may, Diệp Lan đã kịp thời báo tin cho cậu mợ.”
Tố Diệp kinh ngạc: “Diệp Lan?” Sao con bé liên lạc được với Tố Khải?
Phương Tiếu Bình tặc lưỡi: “Con vẫn chưa biết phải không? Con bé đang ở Vân Nam đấy. Sau khi có được tin tức của Tố Khải, nó đã đặc biệt gọi về báo bình an cho cậu mợ.”
“Hả? Nó đi Vân Nam một mình?”
“Hình như là tự đi!”
Tố Diệp kinh hoàng. Con bé Diệp Lan này
cũng liều lĩnh quá đi mất. Làm chuyện này mà cũng không bàn bạc với cô
một tiếng, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nhưng mà nghĩ lại,
khoảng thời gian trước xảy ra quá nhiều chuyện. Cho dù Diệp Lan có tới
tìm cô, cô cũng làm được gì? Chỉ biết khuyên nó đừng đi, nhưng với tính
cách của Diệp Lan, nó nhất định sẽ không nghe.
Phương Tiếu Bình thở dài: “ Nói thật lòng, Diệp Lan đúng là một cô gái tốt. Chỉ tiếc là, nó lại con gái của nhà họ Diệp.”
Tố Diệp thật sự muốn nói với mợ rằng thật ra không sao cả.
Nhưng lời nói ấy chần chừ mãi trong miệng cô vẫn không thể thốt ra.
Thật sự không sao ư?
Cô có cảm giác, cho dù Diệp Hạc Phong đã mất, giữa nhà họ Tố và nhà họ Diệp luôn tồn tại một khoảng cách, muốn
lấp đầy đâu có dễ dàng gì? Giống như cô và Niên Bách Ngạn trước đây. Rõ
ràng là đứng đối diện nhau, nhưng không thể hòa nhập vào thế giới của
nhau. Ngăn cách giữa cô và anh đâu chỉ là một khoảng cách giản đơn, mà
đó là trăm núi ngàn sông…