Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9413 : Tôi rất không ổn

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Rõ ràng là anh khuấy đảo cuộc sống của cô. Rõ ràng chính tay cô đã kết thúc mối quan hệ này. Tại sao trái tim vẫn đau đến vậy?



Sau khi rời khỏi nhà cậu, Tố Diệp liền

về nhà Tố Khải. Khoảng thời gian nó không có ở nhà, gần như cứ vài hôm

mợ lại tới dọn dẹp qua một lượt, cô cũng đỡ mất công tìm người giúp việc theo giờ.



Buổi tối, có người gõ cửa.



Tố Diệp cứ tưởng mợ lại tới càm ràm

chuyện gì đó. Cô không suy nghĩ gì, lập tức mở cửa. Ai ngờ ngoài cửa lại là Niên Bách Tiêu đang đeo kính.



Cậu ta đứng dựa bên cạnh cửa, bên ngoài

khoác một chiếc áo jacket màu đen kiểu ngắn, bên trong mặc một chiếc áo

có mũ màu trắng hiệu AF, có hơi sít lại nơi tên nhãn hiệu. Dưới chân vẫn là chiếc quần bó cũ cùng một đôi bốt Dr.Martens. Đằng sau lưng cậu ta

đeo một chiếc balo học sinh màu xanh dương. Mái tóc được cắt gọn gàng,

đeo thêm một chiếc kính râm điển trai. Cậu ta còn nhai kẹo cao su tóp

tép trong miệng. Sau khi thấy cô ra mở cửa, bèn vẫy tay chào cô: “Hi!

Dạo này ổn không?”



Có một giây phút Tố Diệp nhầm tưởng mình nhìn thấy Niên Bách Ngạn. Tim cô đập thịch một tiếng. Cũng đừng trách

cô lại căng thẳng. Niên Bách Tiêu và Niên Bách Ngạn có chiều cao ngang

nhau, đến cả dáng hình cũng y như tạc. Chỉ riêng chiều cao này thôi cũng đủ tạo cho cô rất nhiều áp lực.



Cô nhất thời cứ im lặng đứng ngoài cửa.



Niên Bách Tiêu thấy cô ngẩn ngơ, bèn

tháo kính râm xuống, móc vào ngực, nét mặt tỏ vẻ kỳ quặc, rồi giơ tay ra huơ huơ trước mặt cô. Lúc này Tố Diệp mới bừng tỉnh, phản ứng lại: “À,

vào nhà đi!”



Niên Bách Tiêu liếc nhìn, thấy phòng

khách sạch tới nỗi sàn nhà có thể làm gương soi, rồi lại nhìn xuống đôi

giày của mình, bèn nói một câu bằng thứ tiếng Anh đẹp và có phần quyến

rũ: “Tôi có cần cởi giày không? Giày của tôi đi rất mất công.”



“Không cần đâu!” Về tứ hợp viện cũng có thấy cậu ta cởi giày đi vào nhà đâu, tới đây lại ra vẻ lịch sự.



Thế là Niên Bách Tiêu nghênh ngang đi

vào. Cậu ta ngắm nghía khắp nhà một lượt rồi huýt sáo với vẻ khoa

trương: “Không tồi! Tuy rằng không được to như ở Sanlitun nhưng bố cục

rất đẹp.”



Lần gặp mặt này, thái độ của cậu ta với cô có vẻ khách khí hơn rất nhiều.



Tố Diệp cũng chẳng hơi đâu sửa chữa lại

câu nói tiếng Trung của cậu ta. Thấy cậu ta cứ lượn qua lượn lại chóng

cả mặt, cô bèn bảo cậu ta ngồi xuống, rồi bưng lên một đĩa hoa quả.



“Sao cậu lại tìm tới đây?”



Niên Bách Tiêu cầm giấy ăn lên lau tay,

rồi cầm lên một quả măng cụt, hơi dùng sức một chút để tách nó ra: “Tôi

tới tìm Kỷ Đông Nham, Kỷ Đông Nham nói chị tới nhà mợ. Thế là tôi lại

tới tìm mợ. Mợ chị thật là nhiệt tình, lập tức nói cho tôi biết địa chỉ, thậm chí còn đưa cho tôi cả chìa khóa ở đây.”



Nói rồi cậu ta ăn một múi măng cụt. Măng cụt quá chua làm cậu ta nhe răng lè lưỡi.



Tố Diệp nghe xong trợn tròn hai mắt: “Đưa chìa khóa cho cậu?” Trời đất ơi, mợ đang làm cái gì không biết?



Niên Bách Tiêu uể oải rút chìa khóa từ

trong túi quần ra, đung đưa trước mặt cô: “Bảo tôi đưa cho anh tôi, nói

là chị ở đây một mình cô ấy không yên tâm.”



“Đưa cho tôi!” Tố Diệp giật nảy mình, vội vàng giật lại chiếc chìa khóa.



Niên Bách Tiêu nuốt mấy múi măng cụt còn lại, như đùa như thật: “Không đưa cho anh ấy sao?”



Tố Diệp cảm thấy kỳ lạ, sau khi cất chìa khóa đi bèn nhìn cậu ta: “Không phải cậu không biết tôi và anh trai cậu đã chia tay rồi đấy chứ?”



Niên Bách Tiêu nhún vai: “Nhìn nét mặt

của anh ấy là tôi đoán ra rồi. Nhưng anh ấy không nói với tôi. Nếu cả

chị cũng nói vậy thì chắc là thật rồi.”



“Tôi vẫn luôn lợi dụng anh trai cậu, thế nên tôi chính là loại đàn bà như cậu vẫn nói.”



Niên Bách Tiêu bật cười, như nghe thấy câu chuyện cười khôi hài nhất quả đất: “Chị lợi dụng anh tôi có liên quan gì tới tôi?”



Tố Diệp sững người.



“Tố! Chị phải biết. Anh trai tôi là anh

trai tôi, tôi là tôi. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chẳng

liên quan chút nào tới tôi cả.” Chẳng biết từ bao giờ, xưng hô của cậu

ta với cô đã sự thay đổi, không còn gọi cô là “này nọ” như trước kia

nữa.



Tố Diệp cụp mắt.



“Chẳng phải cậu luôn cảm thấy tôi là tình nhân được anh trai cậu bao nuôi sao?”



“Thực tế là chị đã đá anh tôi rồi.” Niên Bách Tiêu nhịn cười.



Tố Diệp thấy vậy lại càng nghi hoặc: “Trông cậu có vẻ rất sung sướng trên nỗi đau của người khác?”



Niên Bách Tiêu so vai, không nói gì.



“Cậu có hận người nhà họ Diệp không?” Tố Diệp bất thình lình hỏi một câu.



Niên Bách Tiêu có vẻ rất nghiêm túc: “Không thích, cực kỳ không thích!”



“Vì bố mẹ cậu ư?”



Niên Bách Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Càng vì anh ấy. Tôi không hiểu tại sao anh ấy phải bán mạng cho Tinh Thạch?”



“Thế nên cậu hận luôn cả anh trai mình?”



“Không, tôi hận anh ấy vì nguyên nhân khác.” Ánh mắt Niên Bách Tiêu tối đi đôi chút.



Tố Diệp nhìn lên, đợi cậu ta nói tiếp.



Ai ngờ Niên Bách Tiêu không định nói cho cô nghe, mà hỏi ngược lại: “Vậy đứa bé đâu?”



“Tại sao tôi phải giữ lại con của anh trai cậu?” Thanh âm của Tố Diệp chuyển lạnh.



Niên Bách Tiêu nhìn cô rất lâu, rồi bừng tỉnh ngộ: “Cũng tức là, anh tôi biết chuyện chị phá thai?”



Tố Diệp trầm mặc.



Thấy vậy, Niên Bách Tiêu cũng ít nhiều

có thể đoán ra tình hình đại khái. Cậu ta lắc đầu: “Tố! Chị làm vậy… nói thế nào nhỉ, ở nước ngoài là phạm pháp đấy.”



“Cậu sai rồi. Ở nước ngoài khi nào chưa

có tim thai thì vẫn chưa phải là phạm pháp, có tim thai rồi mà vẫn phá

mới là phạm pháp.”



Niên Bách Tiêu ngậm miệng: “Được rồi, tôi nói không lại chị.”
khoanh tay làm ngơ. Cậu lao vút lên như một mũi tên. Chỉ có điều, cậu

quên mất rằng mình đã từng là một bại tướng dưới tay Tố Diệp. Ngón tay

cậu ta còn chưa kịp nắm vạt áo của bất kỳ ai, khi ánh đèn lướt qua phía

bên này, cậu ta đã trợn trừng mắt nhìn Tố Diệp túm chặt lấy cổ áo của kẻ đó, nhanh chóng giơ chân lên, đầu gối húc mạnh vào bụng hắn ta. Gương

mặt hắn ta khi đó nhăn tít lại như đống giấy vệ sinh bị người ta vo

viên. Tiếng kêu của hắn ta cũng bị tiếng nhạc lấp mất. Nhân lúc hắn ta

khom lưng ôm bụng, Tố Diệp đã nhanh nhẹn giơ tay lên, tung một cú đấm

rất mạnh lên mặt hắn.



Kẻ đó nhất thời đứng không vững, lảo đảo đập vào chiếc bàn bên cạnh, khiến cho khách ngồi tại đó chạy tán loạn.



Đồng thời lúc này, Tố Diệp lại thoắt một cái, nhạy bén tránh được đòn tấn công của gã đàn ông thứ ba mặc áo đỏ.

Chai rượu xoẹt qua một ít tóc trên đầu cô. Ngay sau đó cô xoay ngược

lại, giữ chặt cánh tay đang cầm chai rượu của hắn ta, tiếp tục giơ chân, đá mạnh vào bụng hắn.



Người đàn ông áo đỏ ôm bụng gục xuống đất.



Gã đàn ông vừa bị đâm vào bàn bên tiếp

tục tấn công lần nữa. Hắn ta như một con quái thú bị chọc tức, bổ nhào

về phía Tố Diệp. Tố Diệp liếc mắt, rồi né nhanh. Tay cô vồ lấy, hắn ta

còn chưa kịp phản ứng đã bị cô quật ngã.



Niên Bách Tiêu thấy vậy làm điệu bộ thảm thương không nỡ nhìn. Cậu giơ tay lên che mắt. Quá thảm rồi anh ơi! Cậu ta biết mùi vị khi bị Tố Diệp quật ngã. Ngày xưa không ít lần Tố Diệp

làm vậy với cậu.



Sau khi hắn ngã xuống đất, Tố Diệp vẫn

chưa chịu buông tay. Cô còn bước tới bồi thêm mấy nhát bằng giày cao

gót. Đối phương đau đớn, kêu thảm thiết. Hai người còn lại cũng chẳng

khá khẩm gì. Tố Diệp xông tới như đang phát tiết, nhặt hết những chai

rượu còn chưa vỡ dưới đất, tạt thẳng lên ba người họ.



Vừa tạt vừa đá túi bụi.



Những người khách xung quanh nhìn thấy

cảnh ấy đều ngây ngốc. Bọn họ không ngờ một cô gái bé nhỏ, xinh xắn, ra

tay lại nhanh lẹ, tàn độc tới vậy.



Cả quá trình, Niên Bách Tiêu đều không

ra tay giúp đỡ. Thực tế là cũng chẳng tới phiên cậu giúp. Điều này khiến cậu ít nhiều cảm thấy mất mặt vô cùng. Nghĩ bụng, một người đàn ông đội trời đạp đất như mình, lại cao lớn vạm vỡ, thế mà ba tên lưu manh nằm

rạp dưới đất kia lại không phải do mình đích thân ra tay, điều này quả

thực đã đả kích nghiêm trọng lòng tự trọng của cậu.



Nhưng cậu cũng nhìn rất rõ. Tố Diệp hoàn toàn coi ba cậu nhóc kia như bao cát để trút giận, chỉ muốn được túm

lấy họ, bắn qua bắn lại như mấy viên bi. Khi từng nhát giày đá lên người họ, gương mặt xinh đẹp cũng nhăn lại đầy hung dữ.



Khi nhìn thấy bảo vệ vội vã chạy tới

phía họ, Niên Bách Tiêu sợ sinh chuyện thị phi, vội vàng tiến tới kéo Tố Diệp, nhặt chiếc túi xách rơi dưới đất của cô lên, lập tức kéo cô chạy.



Đằng sau là tiếng nhạc vang dội xen lẫn tiếng hét nhỏ như con kiến của đám bảo vệ.



“Chặn họ lại! Không được để họ chạy mất!”



Nhưng tiếc là tới khi đám bảo vệ ngoài

cửa nhận được tin thì Niên Bách Tiêu đã kéo Tố Diệp chạy ra ngoài MIX,

chạy về phía bãi đậu xe.



Có một người bảo vệ xông theo ra ngoài rất nhanh.



Niên Bách Tiêu vội vàng kéo Tố Diệp vào giữa những chiếc xe, ngồi sụp xuống, né tránh ánh mắt của anh ta.



Dọc đường Công Thể Bắc có không ít thanh niên đi chơi đêm đi đi lại lại. Dần dần cũng làm loãng tầm kiếm tìm của người bảo vệ.



Niên Bách Tiêu lủi ra sau xe, thò đầu

lên nhìn. Cuối cùng, sau khi thấy người bảo vệ đã bỏ đi, cậu mới thở

phào nhẹ nhõm, ngồi sụp lên xuống đất, dựa vào xe, điều chỉnh lại hô hấp của mình.



Tố Diệp cũng chạy hộc tốc, giờ thở hổn hển, thấy vậy bèn hỏi: “Đi chưa?”



Niên Bách Tiêu gật đầu, một lúc sau mới quay sang nhìn cô, vừa lắc đầu vừa cười.



Tố Diệp không hiểu cậu ta đang cười chuyện gì.



“Chị lợi hại thật đấy!” Cậu ta giơ ngón

cái lên trước mặt cô: “Một đánh ba, chị hoàn toàn có thể giết chết đàn

ông trong khoảnh khắc.”



Tố Diệp lườm: “Cậu mà còn tự nhận là đàn ông à? Lúc đánh nhau cậu chạy đi đâu rồi? Đứng đực một bên như khúc gỗ

vậy. Ai không biết còn tưởng cậu đang đứng xem trò vui đấy.”



Niên Bách Tiêu giơ tay lên thề thốt: “Có Thượng đế chứng giám, tôi thật sự muốn giúp chị nhưng thực tế một mình

chị có thể chống đỡ được ba gã đàn ông. Tôi dây vào chẳng phải thêm

vướng chân vướng tay sao? Lỡ như chị đang đánh hăng, làm tôi bị thương

thì sao?”



“Ngụy biện!” Tố Diệp lẩm bẩm, rồi xoa

xoa cổ tay đau nhức. Đáng chết! Xương khớp của cô giờ nhức mỏi kinh

khủng, đúng là già quá rồi!



Niên Bách Tiêu uể oải hỏi: “Chị cảm thấy ba gã đó có nhớ mặt chúng ta không?”



“Tối như vậy, lại còn đông người nữa. Họ không nhớ nổi đâu. Sao, cậu sợ à?” Tố Diệp châm chọc.



Niên Bách Tiêu trừng mắt lườm cô, nói

một câu tiếng Trung chuẩn xác: “Tôi lo chị phải lãnh hậu quả thôi.” Nói

rồi cậu giơ tay huơ huơ: “Đều có camera giám sát cả đấy. Đối phương muốn tìm chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.”



“Yên tâm đi! Mấy chuyện này thường xuyên xảy ra trong quán bar, làm sao họ quản lý hết được.”



“Ý tôi là bã gã kia.” Niên Bách Tiêu khó xử.



Tố Diệp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu

ta: “Niên Bách Tiêu! Cậu có tương lai một chút được không? Ba đứa đó

cùng lắm chỉ là bọn lưu manh. Cậu bị gậy đánh trúng đầu rồi à? Ba bọn

chúng vốn dĩ là muốn gây gổ.”



Niên Bách Tiêu bị cô trách móc, hoàn

toàn mất hết thể diện. Cậu ta mất mặt ngữ khí cũng gấp gáp: “Này, tôi

quan tâm đến chị đấy!”



“Tôi còn mong bọn chúng tới tìm tôi ấy.” Cô còn đang thiếu đối tượng để trút giận đây. Nếu ba bọn chúng còn dám

lảng vảng tới tìm cô, cô bảo đảm sẽ đánh đến khi nào bố mẹ chúng cũng

không nhận ra thì thôi.



“Đi thôi!” Tố Diệp đứng dậy, phủi sạch bụi trên người.



Niên Bách Tiêu cũng đứng dậy theo, đi

cùng cô tới trước xe của mình. Tới lúc cô mở cửa xe ra, cậu mới từ tốn

hỏi một câu: “Này, tâm trạng của cô chị thoải mái hơn chút nào chưa?”



Tố Diệp siết chặt tay nắm cửa, ngừng lại trong khoảnh khắc. Sau đó cô ngước lên nhìn cậu, hằn học buông hai từ: “Càng tệ!”



Niên Bách Tiêu á khẩu…