Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 9416 : Tình nguyện sống mãi trong mơ
Ngày đăng: 11:49 19/04/20
Đập vào mắt cô quả nhiên là một khung cảnh trắng xóa của tuyết. Khắp đất trời chỉ còn lại thứ màu cơ bản nhất.
“Xem anh nói kìa. Người đàn ông trong mơ có cảm giác rất giống anh. Thế nên anh nhìn xem, đấy chính là hậu quả
ác độc của mối tình đầu, đến nằm mơ cũng chỉ biết mơ theo cảm giác về
anh thôi.” Tố Diệp nghe xong một màn lý luận “sục sôi căm phẫn” của anh
thì không nhịn được cười. Tưởng Bân là người nổi tiếng ôn nhu điềm đạm,
giờ lại đi ghen tuông với một người trong mơ ư? Cô hỏi thêm một câu:
“Anh bảo là em hay nhắc tới anh ta trước mặt anh ư?”
“Em gọi tên người đó trong mơ đã ba lần rồi.” Tưởng Bân thở dài.
Tố Diệp mím môi: “Chỉ là nằm mơ thôi mà, có cần nghiêm túc vậy không?” Nói rồi, cô lấy khăn giấy lên lau tay,
tiếp tục nói: “Em ấy à, cảm thấy nằm mơ cũng hay lắm. Em vừa xinh đẹp,
làm việc lại giỏi giang, tạm gác lại danh phận con riêng của gia đình
hào hoa kia. Chỉ tính thu nhập thôi cũng đã được coi là số tiền vàng ở
Bắc Kinh rồi.”
“Bây giờ em đi dạy không tốt sao?” Tưởng Bân gắp thức ăn cho cô, cười nói: “Tới khi nào học trò của em đông đảo
khắp nơi thì lúc đó em sẽ tự hào lắm.”
Tố Diệp thở dài, không nói tiếp nữa.
Trong đầu cô cứ nghĩ mãi về người đàn ông trong mơ ấy. Anh ta cao tương
đương với Tưởng Bân, cùng có một bờ vai thật rộng. Điều khác là, người
đàn ông tên Niên Bách Ngạn ấy rất nghiêm nghị. Trong mơ anh ta là anh rể cô, cũng là sếp của cô. Anh ta đối với cô vô cùng hà khắc, nhưng lại
dạt dào tình cảm với cô.
Mơ mãi tới cuối cùng, hình như giữa cô
và anh ta xảy ra vấn đề. Hai người đã chia tay. Cô có thai đứa con của
anh ta, đứa bé cũng không còn, cô đau khổ tưởng chết.
“Em nghĩ gì vậy! Ăn mau đi! Ăn xong
chúng ta tới trung tâm thương mại dạo một vòng, chọn cho bố mẹ một món
quà họ thích.” Tưởng Bân gắp cho cô một miếng thức ăn rồi thúc giục.
Tố Diệp ngỡ ngàng: “Chọn quà?”
Tưởng Bân dừng đũa, nhìn cô: “Em còn
chưa tới ba mươi tuổi mà trí nhớ đã có vấn đề rồi sao? Hôm nay là kỷ
niệm ngày cưới của bố mẹ em, cũng tức là bố mẹ vợ tương lai của anh. Mẹ
vợ tương lai đã dặn đi dặn lại anh trong điện thoại là tối nay hai chúng ta không được đến muộn. Tối qua em còn nói với anh, em muốn lựa cho bố
mẹ một món quà có ý nghĩa mà, quên à?”
“Aiya, đầu óc em đúng là!” Lúc này Tố
Diệp mới nhớ ra, cô gõ gõ lên đầu: “Vậy ăn nhanh lên, bây giờ cũng đã
hơn mười giờ, sáu giờ tối là bắt đầu rồi, còn phải chọn quà nữa.”
Tố Diệp nhìn những bông hoa tuyết bay ngoài cửa sổ, chợt nhíu mày.
Nếu sống được trong giấc mơ thì tốt biết bao.
Tất cả mọi việc của cô đều rất ổn định.
Không có một xuất thân kịch tính. Bố mẹ không lần lượt qua đời. Không
gặp và yêu một người khiến ruột gan cô đau thắt như Niên Bách Ngạn. Thậm chí cô chẳng có vẻ ngoài xinh đẹp, không có một mái tóc dài mềm mại,
không có một sự nghiệp đầy kiêu hãnh…
Tất cả, tất cả chỉ cần bình dị và giản đơn.
Tiếc là giấc mơ cuối cùng vẫn phải tỉnh lại.
Cô hơi kéo cửa sổ ra. Làn gió buốt lạnh nhanh chóng len vào, tỏa ra khắp phòng.
Dưới gió lạnh, Tố Diệp đã tỉnh táo hơn
rất nhiều. Một lúc nữa trôi qua, cô đi tới đầu giường, lấy điện thoại
bấm vào một dãy số. Chẳng mấy chốc, đầu kia nhận máy, giọng nói mơ màng, hình như là chưa tỉnh ngủ.
“Niên Bách Tiêu! Tôi có việc nhờ cậu giúp đỡ, làm xong đã rồi hẵng ngủ.” Cô nói thẳng.
Bên đó uể oải thốt lên: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi vẫn còn để một ít đồ ở căn nhà bên
Sanlitun, chìa khóa thì tôi lại vứt lại tứ hợp viện rồi. Cậu mang tới
đây giúp tôi.” Lúc đó cô vội vàng ra khỏi căn nhà ở Sanlitun, rất nhiều
quần áo và đồ dùng cá nhân vẫn còn để lại đó. Cô không tiện gọi thẳng
tới cho Niên Bách Ngạn, chỉ có thể nhờ cậy Niên Bách Tiêu.
“Thì chị quay về tứ hợp viện lấy đi, anh trai tôi đã mấy ngày không về nhà rồi!”
Tố Diệp chần chừ giây lát: “Hay là thôi đi, cậu lấy giúp tôi!”
“Ừm… được rồi!”
“Thế này nhé, ba giờ chiều gặp nhau ở
Triều Dương Môn.” Cô muốn làm rõ mình có vấn đề gì, nghĩ đi nghĩ lại
cũng chỉ còn cách tìm Đinh Tư Thừa. Nếu đi ngay bây giờ thì tới ba giờ
chắc chắn là xong rồi. Phòng làm việc của anh ta ở Triều Dương Môn, thế
nên cô đã hẹn luôn Niên Bách Tiêu tại đó.
“Được~” Bên đó Niên Bách Tiêu dài giọng: “Nhân tiện mời tôi một bữa no đấy!”
“Không thành vấn đề!” Tố Diệp thoải mái đồng ý…